Người tài xế đó cũng không để ý lắm, sau khi cho Lâm Dương một điếu thuốc thì lái xe rời đi.
“Này cô, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.” Lâm Dương nói với cô gái cùng xuống xe với mình.
“Gọi điện thoại ư? Liệu anh có vin vào chuyện này, sau đó cướp điện thoại di động của tôi không?” Cô gái cau mày
ô à, sao cô lại nghĩ như thế chứ? Dáng dấp của tôi giống người xấu lắm à?”
“Vậy sao trước đó lúc ở trên xe, anh không hỏi mượn tôi?” “Tôi nhất thời quên mất… Được rồi, cô gái, nếu như cô không tin tôi, vậy xem như tôi chưa nói gì” Lâm Dương thở dài đáp.
Gô gái lười phải lãng phí thời gian với Lâm Dương, tự mình rời đi.
Lâm Dương hỏi mấy lần, cuối cùng cũng tìm được một người tốt bụng sẵn lòng cho anh mượn điện thoại.
Lúc này anh lập tức gọi điện thoại cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, tốt quá rồi, cậu không có việc gì, tốt quá, cậu đang ở đâu thế?” Đầu dây bên kia điện thoại, lập tức vang lên giọng nói kích động của Mã Hải.
“Tôi còn đang ở bên chỗ núi Chung Thân, hiện tại trên người †ôi không có một xu dính túi, điện thoại di động cũng đã bị hỏng, ông lập tức phái người đến đón tôi” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Tôi sẽ lập tức sắp xếp xe đi đón cậu”
“Được”
Nửa tiếng sau, Lâm Dương ngồi lên xe đi về phía Giang Thành, trong lúc nói chuyện với Mã Hải, Lâm Dương biết được, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cũng không tiến về Giang Thành để trả thù Tập Đoàn Dương Hoa, điều này làm cho Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.
Ngay lập tức anh truyền tin tức đến Lâm Nhã Nam đang ở trong Hồng Nhan Gốc để hỏi thăm tình hình.
Lúc này Lâm Dương mới biết được, mấy chiếc kim châm cứu mà mình phóng ra ở núi Chung Thân kia, đúng là đánh bậy đánh bạ, giúp cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc loại bỏ được phần lớn năng lượng trong cơ thể.
Bản thân cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, thế nhưng phần lớn năng lượng trong cơ thể đã bị loại bỏ, trong một năm tới, bà ta không cần lo lắng về chuyện năng lượng, vì thế cốc chủ Hồng Nhan Cốc đưa ra quyết định trở về Hồng Nhan Cốc để chữa thương, chờ thương thế khỏi sẽ chậm rãi tính nợ với Tập Đoàn Dương Hoa.
Biết được tin tức này, trong lòng Lâm Dương cảm thấy nặng nề.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc quay về chữa thương, điều này mang ý nghĩa thời gian của anh càng gấp gáp hơn. Lâm Dương cau mày, đột nhiên anh giống như nghĩ đến cái gì đó, lục lọi trên người mình một lúc, sau cùng tìm được tấm danh thiếp mà Huyết Kiêu đưa cho anh, lập tức gọi điện thoại đến số kia.
“Bác sĩ Lâm, không ngờ anh lại gọi điện thoại cho tôi sớm như thế, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ” Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười của Huyết Kiêu. “Sức khỏe của tôi không được tốt cho lắm, chỉ sợ chuyện đã đồng ý với anh sẽ không còn giá trị nữa” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Không còn giá trị? Đã xảy ra chuyện gì thế? Bác sĩ Lâm, sức khỏe của anh sao thế?
Không phải anh là thần y à? Sao chút bệnh vặt này, anh lại không chữa khỏi được chứ?” Huyết Kiêu sốt ruột nói. “Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu nói, bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình à?
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên