“Hả?” Lâm Dương cau mày.
“Này, .Joel, ông khách sáo một chút đi, bác sĩ Lâm này cũng không phải là một người bình thường đâu, cậu ta chính là một võ y cường đại đấy!” Khổng Thích Thiên có chút bất đắc dĩ giải thích.
“Võ y ư? Tôi cũng không biết rốt cuộc thứ này tính là gì nữa? Bác sĩ hay là võ thuật? Cậu ta chính là thuộc về loại đó hả? Dở dở ương ương, nực cười giống như một tên hề vậy” .Joel không chút kiêng ky, nói, ánh mắt ông ta vẫn chăm chú đọc báo, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Lâm Dương lấy một lần.
“Joel.” Khổng Thích Thiên có phần câm nín, không biết nên trả lời như thế nào, thế nhưng ..Joel chẳng thèm quan tâm. Từ đầu đến cuối Lâm Dương đều không lên tiếng, anh cũng không tức giận, dù sao loại người nông cạn như thế, anh cũng không cần thiết phải tức giận.
“Các vị khách quý, mời mọi người quay về chỗ ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh” Một nữ tiếp viên hàng không đi đến, mỉm cười nói.
Mấy người quay trở về chỗ ngồi của mình.
voel tiếp tục đọc báo, người phụ nữ tên Nam Nhược Vũ kia thì tiếp tục nghịch điện thoại di động, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt cô ta lại liếc qua Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, thằng cha tên ..Joel luôn vô lễ như thế, mong cậu thông cảm”
“Không sao, chẳng qua tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, vì sao Huyết Ma Tông phải mời nhiều người như thế để đi lấy Huyết Linh Chi, mấy người muốn cướp Huyết Linh Chi rất không đơn giản hả?” Lâm Dương hoang mang hỏi.
“Xem ra Huyết Kiêu không tiết lộ quá nhiều với bác sĩ Lâm” Khổng Thích Thiên nhỏ giọng giải thích.
“Kẻ muốn chiếm Huyết Linh Chi này cũng không phải là một sự tồn tại đơn giản đâu, đều là những nhân vật đỉnh phong đương thời, một sự tồn tại siêu phàm thoát tục, không phải là hạng người dễ đối phó đâu”
*ồ, nhưng người kia thật sự lợi hại như thế cơ à?”
“Nếu bọn chúng là hạng người bình thường, sao Huyết Ma Tông không tự mình đi đối phó chứ? Còn không phải là do. quá mức lợi hại, bọn họ lo lắng môn phái của mình bị tổn thất quá nhiều, cho nên mới mời người ở bên ngoài đến giúp mình”
“Loại chuyện bán mạng này, người bình thường cũng sẽ không sẵn lòng đi làm, cho nên người của Huyết Ma Tông đã cho các người chỗ tốt đúng không?” Lâm Dương bình Tĩnh nói.
Khổng Thích Thiên khế cười một tiếng.
“Bác sĩ Lâm à, loại chuyện này không nên nói toạc ra, không có chỗ tốt gì, sao mọi người sẵn lòng bán mạng chứ? Về phần chỗ tốt gì thì cậu chớ hỏi nhiều, tất cả mọi người đều có chút bí mật của riêng mình mài!”
Lâm Dương lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Trên máy bay phát một giai điệu nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều không nói gì, giống như đang làm chuyện của riêng mình, nhưng trên thực tế, mỗi người đều đang quan sát người khác, bao gồm cả Khổng Thích Thiên cũng thế. Lâm Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến những người này.
Trận chiến ở núi Chung Thân khiến cho anh bị thương không nhẹ, hiện tại vết thương còn chưa khỏi hẳn, anh đã vội vã đến Huyết Ma Tông, quả thật có chút vội vàng.
Nếu như quả thật muốn lấy huyết linh chỉ, lấy trạng thái trước mắt của anh mà nói, hiển nhiên là không quá tốt, vẫn nên lấy được dược lực của Hoa Bỉ Ngạn rồi nói.
Tỉng ting, lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Dương lấy điện thoại ra nhìn, là số điện thoại của Nguyên Tỉnh.
Anh ấn nút nghe máy, nhưng giọng nói bên trong điện thoại truyền ra lại là của Phong Thanh Vũ.
“Đồ nhi, con không sao chứ?”
“Phong lão tiền bối, tôi không sao” Lâm Dương cười thành tiếng.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên