Cửa lớn chậm rãi đóng lại.
“Sao thế? Chúng ta không thể nhìn thấy tình hình bên trong sao?”
Nam Nhược Vũ không nhịn được mà hỏi.
“Không thể thấy, bởi vì chơi cờ cần phải tĩnh tâm, người bên cạnh tuyệt đối không thể quấy rây được”
Ngũ trưởng lão đáp.
“Chậc!”
Cô ta có chút khó chịu.
Mọi người thì lại yên lặng chờ đợi ở cửa lớn.
Đại khái qua tâm mười lăm phút.
Âm ầm ầm… Cửa lớn lại mỏ ra.
Tất cả mọi người đều chấn động, cùng nhìn về phía cánh cửa.
Lại chỉ thấy một người lảo đảo đi ra từ trong bóng tối. Vừa nhìn qua! Hóa ra lại là Khổng Thích Thiên!
Lúc này, cả người ông ta từ trên xuống dưới toàn là vết kiếm, khóe miệng đầy máu, mình đầy thương thích, đi đường cũng không được lưu loát.
“Cái gì?”
Nam Nhược Vũ và ..Joel đều rất kinh ngạc.
Mới mười lăm phút, mà Khổng Thích Thiên đã không thể chống đỡ được rồi sao?
Mọi người vốn tưởng rằng, với thực lực của Khổng Thích Thiên, không phải có thể dễ dàng kiên trì được nửa tiếng hay sao?
Hơn nữa, nhìn bộ dáng thê thảm này của ông ta, sợ là nếu còn ở trong đó thêm một, hai phút nữa, vậy không phải sẽ chết trong đó hay sao?
“Khổng Thích Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Nhược Vũ tiến lên, liếc mắt nhìn ông ta và hỏi.
“Bên trong… thật lợi hại! Thật lợi hại!”
Khổng Thích Thiên run rẩy hô lên hai tiếng, sắc mặt rất tái nhợt, trong đáy mắt tràn đầy sự hoảng sợ và kinh ngạc, rõ ràng ông ta vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Nhìn thấy một màn này, Nam Nhược Vũ và doel đưa mắt nhìn nhau.
“Ông Khổng, ông không sao chứ? Người đâu, mau đưa ông Khổng đi chữa trị!” Ngũ trưởng lão vội vàng hô lên.
“Rõ”
Người Huyết Ma ở bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ Khổng Thích Thiên.
“Không cần!”
Lúc này, ông ta mới lấy lại được tỉnh thần, và đẩy mọi người ra.
“Ông Khổng” Ngũ trưởng lão ngạc nhiên.
“Chút thương tích này của tôi không tính là gì, không cần lo lắng. Tiếp theo là ba người các người” Ông ta cắn răng, vẫn có chút không chịu phục, nên dự tính sẽ ngồi ở nơi này nhìn biểu hiện của ba người bọn họ!
Ngũ trưởng lão biết ý của ông ta, suy nghĩ một chút rồi không cũng khuyên thêm nữa.
“Lượt thứ hai là ai đây?” .Joel hỏi.
“Để tôi đi” Nam Nhược Vũ hít một hơi, bước vào cửa với những bước chân duyên dáng.
Äm ầm ầm…
Cửa lớn lại đóng lại, không ai có thể nhìn thấy trận chiến bên trong.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên