“Chỉ dựa vào loại người này ư, nếu như tôi muốn, cậu ta tuyệt đối không sống được đến ngày mail” .Joel lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.
Lâm Dương lười phải so đo với loại người này, anh trực tiếp. cất bước đi đến cửa của ván cờ Huyết Môn.
Rầm rầm rầm…
Cánh cửa từ từ mở ra, Lâm Dương đi vào, chờ đến khi anh bước vào bên trong, cửa lại chậm rãi đóng lại.
Nơi này chính là ván cờ Huyết Ma ư?
Lâm Dương nhìn qua xung quanh.
Ánh sáng trong phòng rất tối tăm, chỉ có một điểm màu đỏ sậm, nhìn vô cùng trống trải.
Nơi xa là một không gian giống như một bàn cờ tướng bày các pho tượng khổng lồ, mỗi một pho tượng đều có độ cao. khoảng năm mét, sinh động như thật.
€ó bức tượng trông giống như một đại thống lĩnh, có bức tượng lại giống như binh lính, cũng có bức tượng tương tự như xe ngựa.
Thế nhưng chỉ có một nửa.
Một nửa kia nằm ở đối diện Lâm Dương, mà bên phía anh, chỉ có lẻ loi trơ trọi một mình anh mà thôi.
Ngay ở phía sau bức tượng chính là một bệ cao khổng lồ, trên đài cao bày một chiếc hộp nhìn rất tinh xảo, chiếc hộp. này có màu đỏ như máu, phía trên còn khảm bảo thạch, vừa nhìn qua đã biết đồ vật bên trong vô cùng đặc biệt, không hề tầm thường.
“Ở trong đó nhất định là Đế Huyết Huyền Sinh!” Lâm Dương lẩm bẩm, ánh mắt anh sáng rực.
Anh sải bước đi về phía trước, thế nhưng ngay khi anh vừa bước lên một bước.
Kẽo kẹt kẽo kẹt két… âm thanh giống như tiếng bánh răng chuyển động truyền đến, sau đó toàn bộ bàn cờ đột nhiên sáng lên.
Vèo.
“Xe” phía trước đột nhiên mạnh mẽ đâm đến, vọt thẳng đến bên trái của Lâm Dương.
“Không ổn!” Trong chớp mắt, sắc mặt của Lâm Dương thay đổi, vừa mới chuẩn bị có động tác lại phát hiện ra sau khi “xe” này đến gần thì không hề động một xíu nào nữa.
Lúc này Lâm Dương giật nảy mình.
“Đây là một ván cờ tướng, nếu như mình tiến lên một bước, chúng nó sẽ di chuyển thêm một bước”
Để kiểm chứng suy nghĩ này, Lâm Dương thử đi về phía trước thêm một bước.
Quả nhiên con mã ở phía trước lập tức bước qua ranh giới, đi đến phía trước của bên phải Lâm Dương.
Sắc mặt của Lâm Dương căng thẳng, ánh mắt anh liếc qua con “xe” ở bên trái, nếu như đi lại lung tung, chỉ sợ sẽ bị đối phương vây lại, rơi vào tử cục.
Lúc này xem như anh đã lý giải được lời nói của Ngũ Trưởng Lão.
Đây không chỉ đơn giản là chiến đấu, đây chính là một ván cờ.
Nhất định phải thận trọng từng bước, chỉ cần đi sai một bước sẽ không cách nào cứu vẫn được.
Lâm Dương nhìn chăm chú vào hiện trường, bình tĩnh phân tích ván cờ kia.
Đây là một tàn cục, hơn nữa còn là một ván cờ rất không cân sức.
Bên phía Lâm Dương không có bất kỳ một quân cờ nào, chỉ có một mình anh ở đó, anh cũng không cần chú ý đến quy tắc đi, anh có thể di chuyển theo ý muốn, thế nhưng mỗi một bước đi của anh, đối thủ có thể đuổi theo một bước tương ứng, đối thủ có rất nhiều quân cờ, chỉ hơi không cẩn thận một xíu, anh sẽ bị bao vây.
Ngay tại lúc Lâm Dương đang suy nghĩ.
Phù.
Một cơn gió mạnh đột nhiên thổi vào mắt, hơi làm rối loạn suy nghĩ của Lâm Dương.
Anh ngẩng đầu nhìn lên.
Thì ra là quân “mã” vọt thẳng về phía anh.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên