Chương 2930
Lâm Dương đem tốc độ của mình kích phát đến cực hạn, không cho bọn chúng có cơ hội phản ứng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào quân cờ tướng, đang muốn dùng một chưởng đánh xuống.
Thế nhưng ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Đột nhiên, ầm ầm.
Hai âm thanh quỷ dị xé gió truyền đến.
Lâm Dương chấn động, đã thấy hai “tượng”
đồng loạt ra tay, trấn áp về phía Lâm Dương.
Chúng nó trực tiếp vọt lên không trung, đạt đến độ cao gần mười mét, sau đó từ trên trời giáng xuống, giống như Thái Sơn áp đỉnh, bao phủ Lâm Dương.
Nếu như bị “tượng” này đập trúng, chỉ sợ sẽ rơi vào tình trạng thịt nát xương tan.
Sắc mặt của Lâm Dương trở nên ngưng trọng, lập tức muốn lui lại.
Nhưng trong nháy mắt khi Lâm Dương lùi lại, đột nhiên có hai thanh kiếm đá đánh đến.
Là sĩ.
Vì sao lại như thế được?
Vì sao “tượng” và “sĩ” lại không dựa theo cách đi cố định của chúng để hành động, ngược lại giống như bản thân anh vậy, không bị hạn chế về di chuyển?
Lâm Dương cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nhưng không có thời gian nghĩ đến vấn đề này, đành phải nhanh chóng lùi về phía sau.
Thế nhưng giờ phút này đây… Anh đâu còn đường lui chứ? Phía sau, xe, mã, pháo đã áp sát.
Lâm Dương gần như đã đến mức cùng đường bí lối, đành phải lăn sang bên cạnh.
Chờ đến khi đứng lên, trước ngực và bụng đột nhiên có thêm hai vết chém của kiếm rất sâu, trông rất đáng sợ. Máu tươi không ngừng chảy ra.
Nhưng Lâm Dương không có thời gian quan tâm đến vết thương của mình.
Anh che miệng vết thương, liên tiếp lùi về Sau.
Mà theo sự lùi lại của anh, những con cờ kia không ngừng ép sát.
Giống như thiên quân vạn mã, đại quân đang ép sát.
Lâm Dương có chút không thở nổi.
Lúc này đây, anh giống như đem chính mình đẩy vào tử cục.
Không phá giải được, chỉ có thể yên lặng nhìn.
Lâm Dương hít sâu một hơi.
Ngay sau đó là tình cảnh mà bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ không do dự mà đầu hàng.
Dù sao còn sống mới chính là điều quan trọng nhất, nếu như gắng gượng tiếp tục đấu, chỉ sợ sẽ bị những quân cờ này phanh thây.
Thế nhưng, ánh mắt của Lâm Dương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt anh lập tức.
nhìn về phía quân cờ tướng phía sau những quân cờ này. Anh còn chưa muốn dừng lại ở đây.
Giờ phút này đây, quân cờ tướng lẻ loi trơ trọi đứng đó một mình, chính là lúc này.
Trong lòng Lâm Dương suy ngẫm, đột nhiên anh phóng qua ranh giới, đi vào trên vị trí của mình, lại trực tiếp vòng qua xe mã pháo ở bờ bên kia, nhảy qua bờ sông, lao thẳng về phía quân cờ tướng.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên