Chương 2958
Không bao lâu sau, toàn bộ Huyết Ma Tông đều sôi trào. Vô số cao thủ lao ra khỏi tông môn, ý đồ chặn lại các hướng chạy trốn của Lâm Dương.
Nhưng bọn họ đợi một lúc lâu, cũng không thấy bóng dáng của bác sĩ Lâm đâu.
“Bác sĩ Lâm chạy đi đâu nhỉ? Tại sao đến bây giờ cũng không thấy được người?”
“Chẳng lẽ cậu ta không đi đường này?”
“Hừ, nếu cậu ta không đi đường này, còn có thể đi đường nào chứ?”
“Vậy không lẽ… cậu ta đi đường trên không trung?” “Đường trên không trung ư? Con đường đó gần sát vách núi sâu thăm thẳm kia. Làm sao có thể? Con đường kia căn bản không thể gọi là con đường! Bất kỳ ai đi qua đều rớt xuống vực sâu vạn trượng chết mất xác! Hơn nữa bác sĩ Lâm chỉ còn một cánh tay, làm sao cậu ta có thể đi được chứ?”
Mọi người nghe xong đều cười ha ha.
Nhưng không được bao lâu, đám người Thủ Tịch Trưởng Lão chạy tới.
Nhìn thấy các vị trưởng lão, nụ cười trên mặt những cao thủ Huyết Ma Tông đông cứng lại.
“Người đâu?” Thủ Tịch Trưởng Lão hỏi.
“Không thấy..”
“Một người đang sống sờ sờ, không lẽ thật sự biến mất †rong không khí?”
“Chẳng lẽ… cậu ta… cậu ta thật sự đi đường trên không trung rồi?”
Sắc mặt của mọi người sợ hãi không thôi.
“Nhanh, nhanh đi đến đường trên không trung kia tìm xeml” Thủ Tịch Trưởng Lão rống lên.
Người Huyết Ma Tông rầm rầm chạy về phía cửa lớn của Huyết Ma Tông.
Bọn họ đi khoảng bảy tám phút, đã đến được vách núi dựng đứng kia, cũng nhìn thấy vách đá đen ngòm có một thân ảnh đang dùng một bàn tay chậm rãi di chuyển.
Người kia đúng là Lâm Dương!
Tuy rằng đã mất đi một tay, nhưng anh dùng răng nanh cắn vào đá, di chuyển từng chút một về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Lâm Dương vô cùng kiên trì, cho dù răng cắn đến mức chảy máu, anh cũng không hề nhả ra, kiên trì đi lên phía trước. “Bác sĩ Lâm này… thật đúng là một người phi phàm!” Có người cảm thán.
Phần nghị lực này, không phải người bình thường có thể có được.
“Đáng tiếc người như vậy lại nhất định muốn đối đầu với Huyết Ma Tông chúng ta! Nếu cậu ta thần phục Huyết Ma Tông, tiền đồ không biết sẽ sáng lạn tới cỡ nào!”
Lại có người lắc đầu tiếc hận.
Rất nhanh, Lâm Dương đi hết đường trên không trung, đi tới mảnh đất trống ở bên kia vách núi, mệt lả quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Thủ Tịch Trưởng Lão thấy thế, lập tức cười lạnh, ông ta quát lớn: “Bác sĩ Lâm, cho dù cậu có đi qua đó thì sao chứ? Bên kia chính là địa bàn của Huyết Ma Tông. Chúng tôi hoàn toàn có thể đi theo cửa chính đến bên đó, không tốn đến vài phút, chúng tôi sẽ xuất hiện bên đó, bắt lấy cậu!
Cậu căn bản là chạy không thoát “Thật không?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên