TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 329: Đạo Huyền điện?

Bên trong khung cửa đen là một lăng viên sáu, bảy dặm, khắp nơi toàn là mảnh đá vỡ vã những tấm bia không chữ.
Trên nhiều mảnh bia vỡ như bị lợi trảo cào vào sâu hoắm, chính giữa lăng viên là một nhũ bạch sắc linh quang quang tráo cực lớn.
Linh quang quang tráo cao hơn hai trăm trượng, bao trùm năm, sáu trăm trượng.
Trong bạch sắc linh quang quang tráo là một bình đài cơ hồ do một khối hoàng sắc tinh thạch điêu khắc thành, bề mặt tựa hồ khắc đầy phù văn, vì ở trong bạch sắc linh quang quang tráo nên không nhìn rõ.
Trên đài sừng sững một hắc sắc tinh trụ và một khối bạch sắc tinh bi.
Hắc sắc tinh trụ hơi cao hơn một chút, chừng gấp ba Ngụy Tác, lớn cữ eo người trưởng thành còn bạch sắc tinh bi đại khái chỉ cao cỡ nửa người gã.
Hắc sắc tinh trụ liên tục phát ra hắc sắc quang hoa như gợn sóng, bạch sắc tinh bi chỉ ánh lên bạch quang nhàn nhạt.
Trên bình đài, trước hắc sắc tinh trụ và bạch sắc tinh bi là một ngân sắc thi thể.
Nhìn từ xa không khác gì một tu sĩ, nhưng nhìn kỹ thì lại là một nhân hình yêu thú cực độ quỷ dị, toàn thân là vảy bạc!
Thi thể nhân hình yêu thú này trừ toàn thân là vảy bạc cùng mái tóc cũng màu bạc, cái miệng hơi hẹp thò ra hai chiếc răng nhón hoắt thì không khác gì con người.
Bọn Ngụy Tác kinh hãi nhất là phía trên hắc sắc tinh trụ và bạch sắc tinh bi cùng ngân sắc thi thể quỷ dị nằm trong bạch sắc quang tráo, cách bình đài một trăm năm mươi trượng có hai khe nứt như hình trăng non.
Hai khe nứt đều dài chừng hơn mười trượng, rộng cỡ năm trượng, lấp lánh thủy tinh quang hoa.
Nhìn từ xa như đôi ma nhãn khổng lồ lạnh băng, không có tình cảm gì.
Bọn Ngụy Tác vào lăng viên là co tròng mắt vì hắc quang tựu như viên gạch không thể khống chế, đột nhiên từ một khe nứt bay ra, rồi bị hút vào khe khác trước khi tan biến.
Hắc quang là một con tam cấp cao giai yêu thú Hắc phong kiêu!
"Khe nứt không gian!" Hít sâu một hơi, Âm Lệ Hoa thập phần khẳng định nói với Ngụy Tác.
Ngụy Tác cũng hít sâu một hơi, gật đầu.
Hắc phong kiêu bị môt khe ném ra, rõ ràng mang theo nguyên khí và uy năng kinh nhân, như thần vương tại thiên ngoại thổi mạnh, cảm giác không giác gì lúc Ngụy Tác cùng Cơ Nhã tại pháp trận truyền tống cảm nhận được không gian bị xé tan.
Khe nứt không gian đều do thiên địa nguyên khí kịch liệt dao động tạo nên, có thể vừa xuất hiện là tan biến ngay, nhưng hai khe nứt không gian này ổn định lơ lửng trên linh quang quang tráo thì rõ ràng do pháp trận và cấm chế kinh nhân hình thành.
Dương chi điểu vẫy mạnh cánh vào bạch sắc linh quang quang tráo nhiềuch đầy nhân tính, đồng thời kinh hoảng lắc đầu, rõ ràng muốn nhắc Ngụy Tác rằng bạch sắc linh quang quang tráo thập phần nguy hiểm.
"Theo sau ta là được."
Dương chi điểu tròn mắt, Ngụy Tác vẫn thản nhiên nói với nó rồi cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa từ từ đến gần bạch sắc quang tráo.
Nó kinh hãi suýt nữa nghẹn nước miếng, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa dừng lại trước bạch sắc linh quang quang tráo, Ngụy Tác lấy từ một nạp bảo nang ra một thi thể yêu thú có từ Hải liệp đại hội ném vào quang tráo.
Chỗ va vào bạch sắc linh quang quang tráo, bạch quang tràn ra, thi thể yêu thú bị bạch sắc quang tráo thượng chấn nát.
"Y định tự sát hả?"
"Y không cần cánh tay này nữa?"
Linh điểu này không dám tin vì Ngụy Tác thoáng trầm ngâm rồi thò tay vào bạch sắc linh quang quang tráo.
Dương chi điểu cho rằng đầu óc gã có vấn đề, khí tức bạch sắc linh quang quang tráo khiến nó cảm thấy nguy hiểm cực độ, đã nhắc nhở mà gã còn thế, may thì tay mất, thậm chí chưa biết chừng mất cả mạng.
Vì sợ bị ảnh hưởng, nó lập tức lùi lại mấy trượng.
Nhưng nó ngẩn ra vì tay Ngụy Tác không gây ra phản ứng gì, tựa hồ xuyên qua một màn nước, dễ dàng xuyên thấu bạch sắc linh quang quang mạc.
"Xem ra Vân Giới tông quả nhiên lĩnh ngộ một phần ảo diệu của Thiên khung." Linh điểu nghe thấy Ngụy Tác nói với Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa.
Âm Lệ Hoa gật đầu, thò tay chạm vào bạch sắc linh quang, bạch sắc linh quang như nước chảy qua kẽ tay.
Hóa ra cả ba đều cảm giác được bạch sắc linh quang quang tráo có khí tức rất giống Thiên khung.
Hiện tại thử xong là thấy, uy năng của bạch sắc linh quang quang tráo rất giống Thiên khung, không ảnh hưởng gì đến tu sĩ ra vào, nhưng có thể ngăn yêu thú. Khác với Thiên khung là linh quang quang tráo này phản ứng càng ác liệt đối với yêu thú. Thiên khung bao trùm các đại lục đều là yêu thú dốc ra bao nhiêu lực xung kích thì sẽ nhận lại ngần ấy lực phản kích, tương đương với không chủ động thương tổn yêu thú,mà chỉ ngăn chúng tiến vào, còn linh quang quang tráo này chủ động oanh kích yêu thú, yêu thú chạm vào là bị tấn công. Khó trách Dương chi điểu cảm nhận được bạch sắc linh quang quang cực kỳ nguy hiểm, chạm vào là nó mất mạng.
Rõ ràng linh quang quang tráo chỉ tham ngộ một chút ảo diệu của Thiên khung, lợi dụng pháp trận, cấm chế để mô phỏng một phần uy lực Thiên khung, không thể so được với Thiên khung chân chính đã hủy diệt cả Vân Giới tông.
"Đạo Huyền điện! Lẽ nào nơi này có liên quan đến Đạo Huyền điện hoặc là cửa vào điện?"
Cùng lúc, Âm Lệ Hoa đột nhiên kinh hô.
"Đạo Huyền điện? Là gì nhỉ?" Ngụy Tác còn đang quan sát thi thể yêu thú ngân sắc quỷ dị quay lại hỏi Âm Lệ Hoa.
"Nhìn lên bạch sắc tinh bi." Âm Lệ Hoa chỉ vào tấm bia trên bình đài.
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn theo, thấy trên bạch sắc tinh bi khắc ba đại tự cổ thể, "Đạo Huyền điện".
"Âm Thi tông vô tình phát hiện ra Đạo Huyền điện thì có thu thập được không ít ghi chép về nơi này. Vân Giới tông khi xưa vì khuyến khích đệ tử mà có đặt đạo giai và huyền giai pháp bảo trong Đạo Huyền điện!!" Âm Lệ Hoa có phần cuống lên.
"Đạo giai, huyền giai pháp bảo?!" Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, cực kỳ chấn động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Không nói Vân Linh đại lục thiếu thốn pháp bảo, ngay cả Thiên Huyền đại lục mà Ngụy Tác cùng Cơ Nhã ở trước kia, Kim Đan kỳ đại tu sĩ mới có thể có một, hai món đạo giai pháp bảo.
Phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác, uy năng đạt đến đạo giai trung phẩm pháp bảo đã có thể hình thành uy hiếp với tu sĩ Kim Đan kỳ.
Đạo giai trung phẩm pháp bảo, đối với tu sĩ Kim Đan kỳ cũng rất hiếm có. Tu sĩ Kim Đan kỳ như Âm Lệ Hoa, ở một đại môn phái hàng đầu thì hai món pháp bảo thuận tay sử dụng cũng chỉ là uy năng đạo giai hạ phẩm.
Pháp bảo đạo giai thượng phẩm trở lên, cả nam bộ Thiên Huyền đại lục không có bao nhiêu, nói gì đến huyền giai pháp bảo.
Thiên Huyền đại lục có mấy huyền giai pháp bảo, đều là trấn phái chi bảo của đại tông môn, chỉ khi tu sĩ Kim Đan kỳ sinh tử đại chiến mới sử dụng.
"Tiểu hoại đản, giờ tính sao? Nơi này có thể liên quan đến Đạo Huyền điệ, thư thư muốn vào xem sao." Vốn Âm Lệ Hoa thấy trong bạch sắc quang tráo có hai khe nứt không gian đáng sợ thì hơi do dự có nên vào xem bên trong có pháp bảo gì không, bên trong lại còn một ngân sắc thi thể thập phần quỷ dị, uy năng cấm chế này đã vượt tầm của tu sĩ Kim Đan nhất trọng. Nhưng thấy trên khối bạch sắc tinh bi có ba chữ Đạo Huyền điện thì nàng ta động lòng. Nếu lấy được một món huyền giai pháp bảo coi như đề thăng một tầng thực lực.
"Vào đã rồi tính."
Ngụy Tác trải rộng thần thức, quét một lượt rồi bảo.
Gã cho Phệ tâm trùng vào nô thú đại, xuyên qua bạch sắc linh quang quang tráo rồi thả nó ra. Tiếp đó gã ra khỏi quang tráo, bảo Dương chi điểu còn đang rúm người, "Thấy chưa, vào nô thú đại rồi thì đi qua bạch sắc linh quang quang tráo không hề hấn gì."
Ngụy Tác nói thế, Dương chi điểu ra vẻ "Lão đại không cần nói, tiểu đệ biết rồi", đoạn ngoan ngoãn phối hợp để gã cho vào nô thú đại.
Hiện tại Ngụy Tác chỉ có một nô thú đại, đanh lần lượt đưa Phệ tâm trùng và Dương chi điểu vào linh quang quang tráo. Qua việc truyền tống pháp trận ở băng nguyên, gã không dám để linh điểu liên quan đến sinh tử của Hàn Vi Vi ở ngoài một mình.
"Vù!"
Mới thả Dương chi điểu ra, không khí trong bạch sắc linh quang quang tráo tựa hồ rung lên. Trong hai khe nứt không gian kinh hồn như ma nhãn xuất hiện một con lưỡng cấp đê giai Thực hủ điêu, bị ném sang khe nứt không gian khác rồi tan biến.

Đọc truyện chữ Full