"Nhánh linh dược nào?" Ngụy Tác và lục bào lão đầu nhìn nhau, hỏi linh điểu.
Dương chi điểu gật gù với chùm quả màu lam đậm.
Ngụy Tác và lục bào lão đầu liền quan sát kỹ.
Chùm quả trông như trái đào nhưng mỗi quả chỉ cỡ viên đỗ, tổng cộng kết mười mấy quả, cành lá cùng màu lam đậm, có mùi rượu thơm nức.
Cành lá rất mềm, chỗ bị Ngụy Tác bẻ đã cứng nhựa, trông như lam hắc sắc thủy tinh lấp lánh phát quang.
"Ực ực!"
Dương chi điểu cực kỳ nhân tính hóa giơ cánh chỉ vào linh dược, đồng thời chỉ vào miệng mình.
"Ý ngươi là sẽ luyện hóa?" Ngụy Tác hỏi Dương chi điểu.
Dương chi điểu lại gật gù.
"Vậy thì, vật này cho ngươi." Ngụy Tác vung tay, ném linh dược cho Dương chi điểu.
Dương chi điểu hưng phấn chăp hai trảo, vẫy đuôi lắc lắc đầu với Ngụy Tác như đanh nịnh gã là hảo lão đại, đi theo quả nhiên có lợi.
Dương chi điểu cắm cổ mổ sạch.
Thoáng sau, không chỉ chùm quả mà cả cành lá đều bị thanh toán gọn, nhựa cũng không chừa.
Cả lục bào lão đầu cũng không biết Dương chi điểu ăn xong sẽ biến hóa gì, Ngụy Tác và lục bào lão thập phần hiếu kỳ, lặng lẽ chờ đợi.
"Chuyện đó..."
Chỉ sau tích tắc, Dương chi điểu đột nhiên co người, hai chân đạp mạnh, người cứng đơ, lưỡi cũng thè ra.
Lưỡi cũng màu lam sậm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đoạn nó ngã hào xuống đất lăn lộn.
"Nó chắc không nhìn nhầm mà trúng độc chứ?" Ngụy Tác và lục bào lão nhìn nhau, tròn mắt.
Lăn lộn một lúc, Dương chi điểu lại rụt lưỡi vào.
Ngụy Tác thở phào, xem ra khá hơn.
Nhưng rồi gã nhanh chóng tròn mắt.
"A... Khẹt.. A..."
Con chim này nằm dưới đất đã đành, còn kêu lên cổ quái.
Chừng nửa tuần hương sau, nó đạp chân rồi im lìm.
Ngụy Tác cũng không nhịn được, chân nguyên bao lấy nó, dù gì nó cũng là linh điểu hiếm có, chết thế này thì tổn thất không nhỏ.
"Khó chịu chết mất... Để tiểu đệ nằm đã, đừng động vào..."
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Không phải chứ?" Lục bào lão đầu tròn mắt kêu lên.
Con chim này biết nói chuyện.
Ngụy Tác cũng sững sờ.
Rõ ràng giọng nói do Dương chi điểu phát ra, giọng nam the thé đã đành, còn là giọng ở vùng biên viễn xa xôi hẻo lánh.
"Linh dược này có thể đề cao linh trí, giúp ngươi nói được?" Lục bào lão đầu phải mấy tích tắc sau mới biết là do Dương chi điểu nói, trợn tròng trắng nhìn nó nằm soài dưới đất.
"Đây là Phổ độ quả, không chỉ đề cao linh trí, có thể giúp tiểu đệ tiến giai." Dương chi điểu vẫn dùng khẩu âm cổ quái, "Không ngờ mùi vị khó chịu thế này, như thể táo bón nặng, khó chịu chết đi được."
"Phổ độ quả?"
Ngụy Tác ôn lại cách nuôi dưỡng Dương chi điểu mà Lệ Nhược Hải đưa cho, hình như không có linh dược này.
Xem ra linh dược này là viễn cổ linh dược, Lệ Nhược Hải vị tất đã biết.
"Ngươi đã tiến giai?" Ngụy Tác hỏi Dương chi điểu.
Nói chuyện với chim đã khiến Ngụy Tác thấy quá cổ quái, nhất là nó còn nằm soài dưới đất, dùng khẩu âm khó nghe thì càng cổ quái.
"Lão đại, đúng rồi, tiểu đệ đã tiến giai, hiện tại đệ là một con chim rất lợi hại."
"Chẳng qua tiến giai một lần, tối đa cũng không quá lục cấp cao giai, lợi hại gì đâu." Lục bào lão đầu bĩu môi, cho rằng con chim này cũng như Ngụy Tác, rất dễ đắc ý.
"Tuy hiện tại thực lực chỉ lục cấp trung giai nhưng trong óc ta có một dải sáng."
"Một dải sáng?" Lục bào lão đầu cảm giác Dương chi điểu mói năng mơ hồ.
"Hiện tại là thế, nhưng hai hôm nữa sẽ rõ thôi..."
"Ấp úng cái gì, nói rõ mau đi." Lục bào lão đầu cho rằng con chim này ấm đầu.
"Đan giản thì là tiểu đệ đang cảm ngộ nhưng chưa rõ, hai ngày nữa thì sẽ rõ, lúc đó cũng có thể tu luyện."
"Ý ngươi là lĩnh ngộ ra tu luyện chi pháp?" Ngụy Tác máy động, gã đã nghe Lệ Nhược Hải nói linh điểu như Dương chi điểu khi linh trí tiến giai đến trình độ nhất định thì cũng lĩnh ngộ ra tu luyện chi pháp, có thể hấp nạp thiên địa nguyên khí, tốc độ tiến giai nhanh hơn trước nhiều.
"Không có gì bất ngờ thì là thế." Dương chi điểu nói.
"Phổ độ quả là linh dược gì? Chỉ hữu dụng với Dương chi điểu?" Lục bào lão đầu nháy mắt, không coi thường Dương chi điểu nữa, lão hiểu yêu thú lĩnh ngộ được tu luyện chi pháp đặc biệt có nghĩa là gì. Yêu thú như thế, tốc độ tiến giai nhanh hơn yêu thú không biết tu luyện không biết bao nhiêu lần. Nhìn Dương chi điểu còn nằm dưới đất, lão hỏi, "Sao ngươi biết đó là Phổ độ quả, kiến thức này cho ngươi, còn cả khẩu âm nữa?"
"Linh dược Phổ độ quả này, tiểu đệ trời sinh đã biết, có thể đề thăng linh trí, giúp đệ tiến giai, còn lợi ích gì nữa không thì ta không biết."
"Trời sinh đã biết?"
"Đúng, từ lúc tiểu đệ còn non, không, từ lúc còn trong trứng đã biết, được sinh ra thì kiến thức đó nằm sẵn trong đầu."
Lục bào lão đầu tắt tiếng, yêu thú truyền thừa xác không thể lý giải được, nhiều lúc truyền thừa đó là thiên tính.
"Khẩu âm này vì trước đây tiểu đệ ở rìa Tịch Hàn đại lục, tu sĩ ở đó đều mang khẩu âm như thế. Sau này theo Hỏa Vân chân nhân mới đến Vân Linh đại lục." Dương chi điểu tựa hồ đã thoải mái hơn, từ từ bò dậy.
"Trời sinh ngươi biết nhiều thế thì chỗ kiểu này có lối ra không?" Lục bào lão đầu nhìn Dương chi điểu, dù sao cũng thấy nói với nó rất ngượng ngập.
Mị ma nữ lộc lúc trước dù sao cũng còn giống tu sĩ.
"Chỗ thế này sao tiểu đệ biết, cần nhờ lão đại đưa ra." Dương chi điểu lắc đầu.
"Ngươi có tên chưa?" Ngụy Tác hỏi Dương chi điểu, giờ nó đã biết nói, lúc hỏi không thể cứ gọi trống không, nên có xưng hô.
"Tiểu đệ chưa có. Lão đại nhĩ chỉ có một con Dương chi điểu, cứ gọi là Dương chi điểu cũng được."
"Không có thì chọn đại một cái tên là xong, Tiểu Bạch Tiểu Hắc gì đó." Lục bào lão đầu bĩu môi.
"Không được." Dương chi điểu lắc đầu, "Theo tập quán của Dương chi điểu, phải cưới vỡ xong mới có tên. Nếu vợ tên Thanh Thanh, tiểu đệ là khiếu Dương Thanh, nếu tên Băng Huyền, tiểu đệ là Dương Băng..."
"Dương chi điểu còn có tập quán đó? Có vợ thì mới có tên? Đặt một chữ theo danh húy của vợ?" Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, "Thế thì đặt đâu ngồi đấy hả, Dương chi điểu đều sợ vợ?"
"Ai bảo thế." Dương chi điểu đắc ý hất đầu, "Dương chi điểu coi trượng phu là trụ cột, có câu rằng không dạy thì sẽ nhờn mặt, vợ không nghe thì sẽ bị đánh ngay."
"..." Lục bào lão đầu tắt tiếng.
"Mấy nhánh linh dược này ngươi nhận ra không?" Dương chi điểu tiến giai, đối với Ngụy Tác là niềm vui bất ngờ, chỉ là hiện tại phải tìm cách thoát khỏi đây đã, nên gã không muốn lãng phí thời gian, không nhiều lời, chỉ vào mớ linh dược.
"Mấy nhánh này tiểu đệ không biết." Dương chi điểu lắc đầu.
"Đi thôi, hiểu rõ đã rồi tính." Ngụy Tác cho hết linh dược không biết vào bạch ngọc đan bình, Dương chi điểu lại chui vào ngực gã, cả toán lướt đi.
Dọc đường, các công trình đổ nát càng lúc càng nhiều, những vết nứt vỡ đều còn mới, rõ ràng cùng Ngụy Tác bị cuốn vào đây.
Lướt đi thêm gần nửa canh giờ, Ngụy Tác thậm chí thấy cả một gò đất từ Linh Diệu cốc bị cuốn vào. Gã lấy được một nhánh Thất diệp tiểu tử sâm tương đương với một nửa dược hiệu Tử hồ hoa.
Thấy các công trình đổ nát càng lúc càng nhiều, Ngụy Tác càng lúc càng kinh nghi bất định.
Phi độn gần hai canh giờ, Ngụy Tác đột nhiên dừng lại.
Phía trước là một vùng âm u.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 521: Tiểu đệ thăng cấp rồi!
Chương 521: Tiểu đệ thăng cấp rồi!