"Ô ô ô!"
Một dải mây vàng lướt đi trên không, vang lên tiếng sói gào.
Trên đó có hai tu sĩ, là Ngụy Tác và nữ tu giả trang thành Kim Dao chân nhân và tu sĩ mũi khoằm.
Dải mấy này là Thiên lang yên, phi độn pháp bảo của Kim Dao chân nhân, dừng kích phát thì đám mấy sẽ ngưng thành một khối hắc sắc tinh thể cỡ bàn tay, rất đặc biệt.
Rời khỏi động phủ của Kim Dao chân nhân, Ngụy Tác và nữ tu kích phát phi độn pháp bảo này đi về Bắc La thành.
Cả hai đi qua gần Hôi Nga thành, tiếp đó toàn đi ngoài hoang dã, không qua thành trì nào.
Giờ đã nhìn rõ Thiên khung, chỉ còn cách mấy trăm dặm.
"Đến rồi! Ngụy Tác, đó là Tinh phong pháp y của Huyền Phong môn, chỉ có đệ tử tinh anh lập công lớn mới được thưởng. Đệ tử có pháp y này, địa vị ngang với trưởng lão, có thể trực tiếp xử trí ngoại môn đệ tử."
Đột nhiên, nữ tu hơi nhíu mày, hạ giọng bảo Ngụy Tác, "Các hạ nên che giấu tu vi, đừng để y nhận ra sơ hở."
"Huyền Phong môn xuất động ngần ấy nhân thủ."
Ngụy Tác đã nhận ra thanh, ngân lưỡng sắc độn quang từ trong Thiên khung bắn tới, vẽ thành một quỹ tích cắt vào Thiên lang yên.
Thanh, ngân lưỡng sắc quang hoa do pháp y của các tu sĩ phát ra, rõ ràng pháp y này cũng là một món phi độn pháp bảo.
"Lưỡng vị đạo hữu xin dừng bước."
Đệ tử tinh anh Huyền Phong môn đó lướt đến trước Ngụy Tác và nữ tu.
"Phân niệm cảnh ngũ trọng, đệ tử tinh anh của siêu cấp tông môn, quả thật tông môn bình thường không so được."
Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật quét vào, nhận ra đệ tử Huyền Phong môn này tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng.
Trước kia xem Huyền Phong môn thu đồ đệ, Ngụy Tác có nghe nói rằng rèn luyện của Huyền Phong môn đối với môn nhân đệ tử phi thường hà khắc, con đường trở thành nội môn đệ tử cực kỳ gian nan, mối năm đều có số lượng kinh nhân đệ tử mất mạng vì rèn luyện.
Nhưng gã hiểu Huyền Phong môn là siêu cấp đại tông môn có cả chục vạn môn nhân đệ tử, đệ tử tinh anh ít nhất cũng hơn trăm. Hiện tại tùy tiện đưa ra một đệ tử tinh anh đã có tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, thực lực này quá kinh nhân.
Đệ tử Huyền Phong môn này bất quá ba mươi tuổi Tinh phong pháp y xanh nhạt trên mình như tinh hà lưu động, y lại mày kiếm mắt sao, khí thế phi phàm, có khí tức cao quý của đệ tử đại tông môn, đại phái.
"Tinh phong pháp y, các hạ là đệ tử Huyền Phong môn." Nữ tu bình tĩnh như thường nhìn đệ tử Huyền Phong môn khí vũ bất phàm, nhíu mày, "Không hiểu chặn đường có việc gì chăng?"
"Hả? Kim Dao sơn Kim Dao chân nhân?" Đệ tử Huyền Phong môn thấy kim sắc linh khí của nữ tu thì vội hành lễ, "Tại hạ Triệu Như Phong, nội viện đệ tử của Huyền Phong môn, chặn chân nhân lại vì bản môn có một đối đầu đào thoát, tại hạ phụng lệnh đại sư huynh Lâm Thái Hư tra xét ở đây, khiến chân nhân bất tiện, thật sự xin lỗi."
Huyền Phong môn cũng phân thành nội sơn, ngoại sơn.
Ngoại sơn là ngoại môn đệ tử, nội sơn là nội môn đệ tử, còn nội viện là đệ tử tư chất kinh nhân, hoặc lập công lao lớn với tông môn, hoặc nhờ tế ngộ mà tốc độ tu luyện cao hơn hẳn nội môn đệ tử, được Huyền Phong môn coi là đệ tử tinh anh trọng điểm bồi dưỡng.
"Đệ tử tinh anh của siêu cấp tông môn, quả nhiên khác hẳn. Y tuy có khí độ của đại phái, nhưng còn nhân vật như Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo lại quá bá đạo. Bất quá địa vị bất đồng, ở vị trí hai kẻ đó phải cần uy phong như thế không thì khó lập uy, sao trấn áp được ngần ấy đệ tử."
Thấy đệ tử Huyền Phong môn lễ độ như vậy, Ngụy Tác dấy lên ý nghĩ.
Rõ ràng, đệ tử Huyền Phong môn lễ phép với nữ tu không vì e dè thực lực "Kim Dao chân nhân" mà là phong cách của y như thế.
Càng như vậy càng ít gây chuyện, đại tông môn mới càng đáng sợ.
Bất quá Ngụy Tác hiểu cũng phải là tu sĩ ở cấp nhất định mới được đối xử như thế, còn gặp tu sĩ chưa đạt cả Phân niệm cảnh thì đệ tử Huyền Phong môn này khẳng định không khách khí.
"Hóa ra thế, hiện tại xong rồi chứ?" Nữ tu ra vẻ e dè, tán tu như Kim Dao chân tất không dám đắc tội đệ tử tinh anh Huyền Phong môn.
"Không biết vị đạo hữu này và chân nhân có quan hệ gì? Triệu Như Phong tỏ vẻ xin lỗi: "Thứ lỗi, tại hạ phụng mệnh phải hỏi mọi tu sĩ qua đây, còn phải ghi lại, không thì có sơ hở gì, sư huynh đệ ở đằng sau so ra thì tại hạ sẽ bị trách phạt."
"Đây là đệ tử mỗ, tên Liễu Nguyên Hạo." Nữ tu đáp, có vẻ không muốn gây sự.
"Được rồi, không có việc gì đây, đã phiền chân nhân. Có gì mong chân nhân bỏ quá cho." Triệu Như Phong lấy ra một ngọc phù, thần thức quét vào đoạn mỉm cười gật đầu, tránh đường.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác và nữ tu không nói gì thêm, Thiên lang yên lướt đi, rời khỏi chỗ đệ tử Huyền Phong môn.
...
Hai ngày sau, trên một hoang nguyên, một đám mây đen lao đi thật nhanh.
Phía trước chợt xuất hiện một vùng xanh thẫm.
"Bắc La thành hóa ra là thế."
Trên đám mây, Ngụy Tác ngưng thần nhìn thành trì.
Liên tục hai ngày phi độn, Ngụy Tác và nữ tu tới được mục đích, Bắc La thành.
Hai ngày nay, Ngụy Tác và nữ tu còn qua một lần tra xét nữa, do một đệ tử tinh anh Huyền Phong môn thực hiện, có vẻ Huyền Phong môn bố trí dọc theo Thiên khung mấy chục đệ tử tinh anh.
Ngụy Tác cho rằng Lâm Thái Hư vì đối phó gã đã động dụng lực lượng quá độ, có điều gã không biết rằng Lâm Thái Hư làm vậy là vì nữ tu.
Tòa thành xanh biếc này kiến tạo trên bình nguyên. So với những thành trì trên địa hình tương tự mà Ngụy Tác từng thấy thì khác hẳn, quy mô tương tự Linh Nhạc thành nhưng không có tường vừa cao vừa dày.
Mấy trăm dặm quanh thành trì mọc toàn dây leo xanh mướt.
Thân dây leo lớn cỡ bắp đùi người lớn, bện vào nhau vươn lên cao bằng hai, ba người, trên thân và lá có không ít gai nhọn.
Loại dây leo đặc biệt này là Lục độc mạn, trấp dịch và gai chứa kịch độc, tu sĩ bị cào rách da sẽ phải dùng đan dược chuyên dụng giải độc. Thành ra hoang nguyên này hình thành một chướng ngại thiên nhiên.
Tu sĩ dùng phi độn thuật pháp và phi độn pháp bảo có thể đến nơi quy định để vào thành nhưng trong mấy trăm dặm lcó không ít con đường bằng gỗ cao vượt lên, đê giai tu sĩ không biết phi độn thuật pháp hoặc không có phi độn pháp bảo vẫn qua đó vào thành được.
Nếu có đại quy mô thú triều, một mồi lửa đốt con đường gỗ là có tác dụng ngăn cản chúng.
Đến gần thì nhìn rõ, kiến trúc trong thành không hoa lệ, đều dùng đá chất lại, không có gì đặc biệt.
Ở mé đông bắc có vẻ là phường thị, nhiều tu sĩ ra ra vào vào rất náo nhiệt.
Ngụy Tác và nữ tu trực tiếp phi lướt đến góc đông bắc rồi đáp xuống.
Nói mấy câu với hai tu sĩ giao gác cổng, liền đó một tu sĩ cung kính dẫn cả hai đi vào. Bạn đang đọc truyện tại - www.
Tu sĩ dẫn đường mặc hắc sam, là một đại hán tinh minh khôi ngô.
Y tên Lỗ Đắc Tu, chuyên dẫn đường kiếm linh thạch phí dụng. Đối với tu sĩ kiểu này, Ngụy Tác đã quen, đến một thành trì mới mà thuê thì bớt được không ít thời gian.
Gã không muốn lãng phí thời gian ở Bắc La thành nên không tìm chỗ ở mà bảo tu sĩ đó đưa đến chỗ Tập Cổ hiên.
"Lưỡng vị tiền bối, đây là Tập Cổ hiên."
Hiện tại nữ tu đang giữ dáng vẻ Kim Dao chân nhân, tu sĩ dẫn đường càng lúc càng kính sợ, không dám nhiều lời, thoáng sau đã đưa Ngụy Tác và nữ tu đến một phường thị xây bằng Đại lý thạch trắng muốt.
Phường thị này có ba lớp, hai lớp ngoài đều nhà một tầng, lớp sau cùng là điện vũ ba tầng.
Cửa điện không có điếm viên chiêu đãi, chỉ có một tấm biển cổ kính khắc ba đại tự "Tập Cổ hiên".
"Chân nhân, đến sớm một ngày."
Ngụy Tác và nữ tu đang quan sát phường thị nổi tiếng này thì một hoa phục tu sĩ đi ra, thấy nữ tu thì hơi ngẩn ra, nói khẽ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 560: Sớm một ngày?
Chương 560: Sớm một ngày?