TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 595: Thành trì tan vỡ, Thần vương mất mạng

"Đặc biệt nói với huynh, nói thế nào?" Bọn Cơ Nhã đều nhìn Ngụy Tác.
Viễn cổ thiên long dù đã đèn khô dầu cạn, khí tức vẫn kinh thiên động địa, không ai địch nổi, nó trực tiếp dùng thần thức giao lưu với Ngụy Tác, muốn nói gì cũng dùng thần thức.
Ngụy Tác không hiểu được tiếng long ngâm, viễn cổ thiên long muốn nói gì thì lúc cất tiếng long ngâm đã dùng thần thức cho gã biết.
Lại dùng thần thức cho Ngụy Tác biết, còn phát ra long ngâm, câu đó khẳng định cực kỳ trọng yếu.
"Cây cao gió cả... Ngư giao hóa long, trời cũng ghen ghét..." Ngụy Tác nhìn bạch sắc viễn cổ thiên long, nhãn quang lóe lên.
"Là câu này?" Hàn Vi Vi ngẩn người, câu này ở đâu chả nghe được.
"Với kinh nghiệm vạn cổ của nó mà khuyên mỗ. Lúc đặc biệt nói câu đó thì đã truyền cho rất nhiều tin tức, tuy thời gian quá ngắn nhưng thần thức tu sĩ chúng ta so với thần thức của nó thì kém quá xa, vì thế mỗ cảm giác được một phần." Ngụy Tác giải thích với Hàn Vi Vi cùng bọn Cơ Nhã: "Tích tắc đó nó truyền cho mỗ quá trình từ giao hóa long, những năm tháng nó trải qua, cả tin tức những yêu thú ngư, giao còn mạnh, có cơ hội hóa long hơn nó cũng đã chết. Ngay cả thanh niên được Tam Hoàng tông truyền thừa cũng thành ví dụ để nó khuyên mỗ. Nó bảo bất kỳ sinh linh nào, nếu quá xuất chúng thì sẽ trải nhiều kiếp nạn hơn, nếu phúc duyên quá kinh nhân, thiên địa sẽ giáng tai họa. Nó cho rằng mỗ không thể đến rồi về tay không, chấp nhận cho cả long trủng vĩnh viễn chìm xuống, nhưng những thứ còn lại với nó cũng là phúc duyên quá kinh nhân, sẽ bị tai họa."
"Lúc nói câu đó, nó còn có hàm nghĩa sâu hơn nhưng ý thức của nó quá mạnh còn ý thức của ta quá nhược tiểu, nhất thời chỉ hiểu được thế."
"Xuất chúng quá sẽ phải chịu đầu sóng ngọn gió." Âm Lệ Hoa nhíu mày, "Phúc duyên quá hậu, thiên địa sẽ giáng tai họa, lẽ nào là thiên địa quy luật?"
"Viễn cổ thiên long nói là tu sĩ và yêu thú không nên quá độ tham tâm, bạo phát quá độ thì sẽ bị thù oán." Nữ tu nhíu mày,.
"Chắc là vậy." Ngụy Tác cười khổ: "Ý thức của viễn cổ thiên long quá mạnh, thấu vào thần thức mỗ, nếu lúc đó mỗ không thật lòng đáp ứng điều kiện, định giữ hết lại, chắc nó sẽ nhận ra, hạ trảo xuống giết mỗ."
Cơ Nhã và bọn nữ tu hơi biến sắc, hiện tại Ngụy Tác nói nhẹ tênh nhưng họ hiểu hung hiểm cỡ nào.
Uy nghiêm sau cùng của thiên long là vô địch, chỉ một ý niệm là đủ quyết định sinh tử.
Ngụy Tác vung tay dồn chân nguyên hút một viên bạch sắc đan châu lên tay. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Vì thể nội có mảnh vỡ Diệu thụ, được khí huyết gột rửa luyện hóa nên tích tắc sau chân nguyên của gã khôi phục không ít.
Bạch sắc đan châu toát lên viễn cổ hồng hoang khí tức, thủy quang chói lòa, là yêu đan của bạch sắc viễn cổ thiên long.
Cầm thiên long long đan lên, Ngụy Tác chỉ liếc "Mị ma nữ lộc" còn đang chấn động, không làm gì cả.
"Cách!" "Cách!" "Cách!"
Từng bộ viễn cổ thiên long hài cốt, được bạch quang của bạch sắc viễn cổ thiên long thôi động, từ ngũ sắc ngọc sơn chìm xuống lòng đất.
Có những bộ hài cốt khá hoàn chỉnh, cũng được bạch quang nhấn chìm.
Có những bộ hài cốt đã phong hóa, bạch quang đẩy xuống là vỡ vụn, thậm chí hóa thành bột khiến người ta không khỏi cảm khái thương hải tang điền, tuế nguyệt vô địch, xưa kia là bậc vô thượng giờ cũng là cát bụi.
Có những hài cốt tan vỡ, hóa thành đất bụi, bạch quang vẫn đẩy xuống, rõ ràng bạch sắc viễn cổ thiên long dùng thần thức nhắm chuẩn mỗi bộ hài cốt không phải thủy hệ thiên long mà đẩy xuống, bạch quang không có thêm biến hóa, uy năng cùng như bọn Nam Cung Vũ Tinh, nữ tu suy đoán, không hề mạnh, với tu vi của Ngụy Tác mà ngăn cản thì tất giữ được mấy bộ thiên long hài cốt.
Ngụy Tác thấy những bộ thiên long hài cốt mà bạch quang cuốn xuống nhưng chát vụn chứ không chìm thì dùng chân nguyên đẩy khỏi ngũ sắc ngọc sơn.
"Còn ngần này thiên long hài cốt! Viễn cổ thiên long nói không sai, ngần này đối với tu sĩ cũng là tài phú quá lớn, dù tu sĩ Kim đan ngũ trọng, Thần huyền cảnh tu sĩ của siêu cấp đại tông môn, cũng sẽ cướp đoạt!" Hàn Vi Vi thấy bạch quang tan hết từ ngũ sắc ngọc sơn, thiên long hài cốt trượt hết xuống, ngọn núi chỉ còn lại mấy bộ hài cốt và mấy bộ không còn hoàn chỉnh.
Thiên long hài cốt còn lại đều phát ra thủy linh nguyên khí với cường độ khác nhau.
Thủy hệ thiên long hài cốt này tan mất không ít thiên long nguyên khí, nhưng Hàn Vi Vi thấy vẫn còn long đan lấp lánh.
Thủy linh nguyên khí và thiên long nguyên khí trong thiên long yêu đan đều thập phần kinh nhân.
Một con viễn cổ thiên long, ít nhất cũng tương đương với Thần huyền cảnh đại tu sĩ, tổng lượng chân nguyên còn hùng hậu hơn, dù chỉ còn một phần người cũng kinh nhân lắm rồi.
Đẩy hết hài cốt không phải thủy hệ thiên long khỏi ngũ sắc ngọc sơn, bạch quang của bạch sắc viễn cổ thiên long trước mặt Ngụy Tác tắt dần.
"Ngụy Tác, nó là thủy hệ thiên long, để lại di hài cho ngươi?" Âm Lệ Hoa nhìn bạch sắc viễn cổ thiên long, hỏi.
"Nó tuy để lại di hài cho mỗ nhưng nó xá thân bảo vệ long trủng, sau cùng không cùng mỗ ngọc thạch câu phần, tương đương với chừa cho sinh lộ, mỗ phải kính nể và tôn trọng." Ngụy Tác nhìn bạch sắc yêu đan trong tay còn to hơn kim đan rồi nhìn bạch sắc thiên long, tỏ vẻ xót ruột nhưng vẫn ném đi khỏi ngũ sắc ngọc sơn, chân nguyên đẩy viễn cổ thiên long đã tắt bạch quang khỏi ngọn núi.
Yêu đan và bạch sắc thiên long khổng lồ từ từ chìm xuống ngũ sắc ngọc sơn.
Thấy thế, nữ tu tỏ vẻ tôn kính. Nàng cho rằng Ngụy Tác khác hẳn tu đạo giả thông thường, tuy có lúc gã chỉ biết đến lợi lộc, chỉ cố công thu lợi, nhưng nhiều lúc, gã lại có tình cảm ấm áp mà tu đạo giả khác không có. Nhân tình đó, với tu sĩ tu vi và thần thông càng cao thì càng ít.
Càng cao cao tại thượng, càng nắm đại quyền sinh sát, tu sĩ càng lãnh khốc, càng theo đuổi quyền thế.
Vù!
Đúng lúc thiên long yêu đan và bạch sắc viễn cổ thiên long cùng chìm xuống thì viễn cổ thiên long vốn đã tan bạch quang đột nhiên phát ra một đạo kim quang, ghim vào mi tâm Ngụy Tác.
"A!"
"Đây là cái gì?"
Ngụy Tác cả kinh, phát giác mình không hề tổn thương, chỉ là ý chí như nước triều tràn vào thần thức. Trong óc gã xuất hiện bức tranh kinh nhân cực độ.
Một tu sĩ đứng trên đỉnh một thành trì.
Tu sĩ này có khí tức kinh nhân, thậm chí cao hơn bạch sắc viễn cổ thiên long. Từng vòng thần quang từ tu sĩ này phát ra thậm chí bao trùm cả thành trì có mười mấy vạn tu sĩ đang run rẩy, nhiếp phục uy nghiêm, như đang tham bái, thậm chí có cả Kim đan đại tu sĩ có linh khí hóa hình. Khiến cho tu sĩ đứng ở đỉnh thành trì như thần vương trong truyền thuyết!
"Đấy là thần huyền pháp tướng hả?" Ngụy Tác kinh hãi hô lên trong ý thức.
Gã thấy tu sĩ phát ra thần quang chói lòa đó, trên đầu lơ lửng một đạo tôn mấy chục trượng.
Trên mình đạo tôn phát ra thần quang vô cùng, uy năng cực độ. Đạo tôn là thực thể, cũng như một tu sĩ, trước mặt lơ lửng mấy pháp bảo, song thủ không ngừng bắt pháp quyết, quang văn bắn ra, trong vòng mấy trăm dặm, thiên địa nguyên khí theo quang văn mà chấn động.
Uy năng thuật pháp này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của gã.
Trong thành trì tu sĩ tràn ra vô số quang hoa, như vô số tán hoa, tựa hồ thành trì này có vô số cấm chế, đều bị kích phát.
Thinh không trên đầu tu sĩ đó như tan vỡ, ánh lên vô số làn sáng.
"Chuyện đó...!"
Tích tắc sau ý thức của Ngụy Tác lại kinh hãi hô lên, vô số tia sáng giáng lâm, lôi hỏa, quang trụ, vẫn thạch, hỏa cầu... kinh nhân.
Trong tầm mắt, mấy nghìn dặm liền đều là uy năng vô cùng vô tận giáng xuống.
Trong thành trì, nhiều cấm chế bị xung phá, vô số tu sĩ kêu la thảm thiết, bị thiêu thành tro, thiên địa như luyện ngục.
Sau cùng mọi cấm chế đều tan tành, cả thành trì không còn tu sĩ nào sống sót, bị uy năng vô tận xung kích tan tành.
Thần vương tu sĩ đó tế xuất pháp bảo, tan nát hết thì không chống nổi, pháp tướng rực lên vô số quang văn huyền ảo rồi ta tành, gầm lên không cam lòng, bị uy năng vô cùng xung kích hóa thành tro.
Tích tắc đó, Ngụy Tác thấy diện mạo tu sĩ như thần vương đó giống với gã.
"A!" Ngụy Tác tỉnh lại, toàn thân đầm đìa mồ hôi, như đích thân kinh qua.
"Ngụy Tác, sao thế?" Bọn Cơ Nhã cuống lên, tiếng hô lọt vào tai gã.
Cả thi thể bạch sắc viễn cổ thiên long và yêu đan đều chìm xuống, tia bạch quang sau cùng tan đi, cát bụi mịt mù, mặt đất bên dưới ngũ sắc ngọc sơn đã khép lại, từ nay bạch sắc viễn cổ thiên long như vạn cổ thần vương vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Đọc truyện chữ Full