Từng dải tử sắc quang văn huyền ảo từ thân bình vẽ đầy hình muông thú cổ kính, quấn quanh mấy vòng rồi thấm vào.
Băng tử sắc tịnh bình toát lên viễn cổ khí tức, không giống thứ vừa luyện chế được.
Lục bào lão đầu tắt tiếng, tuy là lão bất tử kinh qua mấy vạn năm tuế nguyệt nhưng vì tiếp xúc với những tu sĩ đẳng cấp không cao, chưa từng thấy pháp bảo nào bảo quang rực rỡ, lấp loáng thần văn như thế.
Vật này có hơi hướm của tiên khí chân chính, nếu Ngụy Tác đột phá thần huyền, rồi khắc đại đạo pháp văn tự lĩnh ngộ thì rất có thể sẽ hóa sinh thành cực đạo tiên khí như Lôi vương đế tôn kiếm.
Ngụy Tác không vội thử uy năng Bất diệt tịnh bình, thân bình đã xong, chỉ còn thiếu bối giáp Hoang cổ cự ngao là pháp bảo này luyện chế xong.
Tiếp đó, gã lấy bối giáp Hoang cổ cự ngao được Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi xử lý theo phương pháp của Linh Lung Thiên ra.
Bối giáp Hoang cổ cự ngao cực lớn, tĩnh thất của Cơ Nhã lớn nhất hoàng ngọc điện vũ nhưng vẫn không chứa vừa, Ngụy Tác chọn chỗ giữa chính điện và thiên điện luyện chế giá bối giáp Hoang cổ cự ngao.
Bối giáp Hoang cổ cự ngao được mấy loại dược dịch tẩm chế quá, màu xanh đậm lại thuôn tròn, trông như mặc ngọc, cổ kính vô cùng, Hoang cổ khí tức nồng hậu cực độ, cơ hồ khiến người ta thoạt nhìn là nhận ra được lấy từ mình Hoang cổ cự thú già đời.
Giáp xác Hoang cổ cự thú này là tinh hoa nguyên khí ngưng tụ thành, khác xa của yêu thú thông thường, dung hợp với tinh kim ngọc thạch thì phải dùng dược dịch đặc biệt thêm vào mới có thể dung nạp nguyên khí của tu sĩ để luyện chế thành pháp khí.
Bối giáp Hoang cổ cự ngao không thể đốt bằng hỏa nguyên mà độ cứng không kém gì thần vận tinh kim Ngụy Tác luyện chế được, luyện chế nó cần dùng thủ pháp như khắc thần văn, là "Thấu trận".
Thủ pháp này là dùng chân nguyên ngưng chế phù văn, dồn vào giáp xác, dốc hết tâm thần điều khiển chứ không thể dựa vào mục lực, khó hơn nhiều khắc phù văn thông thường nhưng với người đã thành công ngưng luyện thần văn như Ngụy Tác thì không quá khó.
Từng sợi phù văn trong suốt ngưng trước mặt gã, không ngừng đổ xuống thanh lục sắc bối giáp của Hoang cổ cự ngao, như lạc ấn, phù văn phát quang rồi tan đi như thấm vào.
Liên tục một ngày sau, phù văn sau cùng của hai tầng pháp trận ẩn vào bối giáp Hoang cổ cự ngao, thanh lục sắc bối giáp sáng lên, phù văn ẩn đi.
Cả thanh lục sắc bối giáp vẫn cổ kính, không có linh quang đặc biệt nhưng toát ra hỗn độn thanh khí ngưng thành một nhánh thanh liên thoạt ẩn thoạt hiện. Nguồn truyện:
"Cả vật này cũng có dị tượng... Hoang cổ cự ngao này đích xác đã trải qua vô cùng tuế nguyệt, bối giáp nay đủ để luyện chế tiên khí." Lục bào lão đầu cực kỳ chấn kinh.
Linh Lung Thiên không hề kinh ngạc, nó đã biết bối giáp Hoang cổ cự ngao này sánh với tinh thạch chân tiên tự thân luyện chế, không thì nó đã không dám tin sẽ chế thành Bất diệt tịnh bình.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, mắt sáng lên phất tay, đẩy bối giáp rực thanh khí về phía băng tử sắc tịnh bình lơ lửng.
Băng tử sắc tịnh bình chỉ cao không đầy nửa thân người, bối giáp lớn hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng chạm vào quang văn trên thân bình thì như có lại, khảm vào hình cành sen, như một chiếc lá. Quanh lá sen, băng tử sắc quang văn chi trung lấp ló thanh khí, tạo cho tịnh bình linh vận khôn xiết.
Bất diệt tịnh bình đã luyện thành!
Ngụy Tác thập phần kích động, chân nguyên bao lấy, thu pháp bảo lấp lánh băng tử sắc bảo quang lại.
Nhưng gã kinh ngạc vì băng tử sắc tịnh bình nặng như ngọn núi, chân nguyên của gã không đủ lay động.
Gã toàn lực thu băng tử sắc tịnh bình, chân nguyên kéo tịnh bình trên không trung về tay, như đang kéo vật gì cực nặng.
Tan chân nguyên đi, băng tử sắc tịnh bình vẫn không rơi xuống.
"Phù!"
Ngụy Tác dồn chân nguyên vào tịnh bình, băng tử sắc quang hoa ở miệng bình cuốn gã cùng Linh Lung Thiên vào Dưỡng quỷ quán vào trong.
Trong tịnh bình tử khí liễu nhiễu, như một đại điện.
"Chuyện đó..." Lục bào lão đầu lại từ tịnh bình nhìn ra, thị tuyến không hề trở ngại, băng tử sắc gần như trong suốt, nhìn rõ thiên địa bên ngoài.
Thân tịnh bình khổng lồ trừ băng tử sắc quang hoa sáng rực thì toát ra bạch sắc thần văn huyền ảo, như từng làn sóng vây quanh, bao trùm hơn hai trăm trượng.
Trong vòng hai trăm trượng, mảnh đất vốn trồng cây cối, có giả sơn, ngọc thạch, đã vô thanh vô tức biến thành bột.
Tất cả bị uy năng chấn thành bột mà bị cực hàn kinh nhân đông cứng!
"Đấy là uy năng chân tiên thần văn... chỉ riêng cực hàn lĩnh vực đã tương đương với một món huyền giai thượng phẩm pháp bảo. Ngay cả Phá diệt thần thương e rằng cũng bị uy năng cực hàn lĩnh vực đông cứng." Ngụy Tác hít sâu một hơi, hưng phấn khôn tả, gã nhận ra chỉ lĩnh vực của chân tiên thần văn và thai thể tịnh bình đủ chặn mấy món huyền giai thượng phẩm pháp bảo công kích, cộng thêm bối giáp Hoang cổ cự ngao thì Bất diệt tịnh bình đích xác có thể chặn được thần huyền đại năng xung kích.
"Sao lại có hàn khí kinh nhân như thế..."
"Lẽ nào pháp bảo đã luyện thành?"
Bọn Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi đều bị kinh động. Hàn khí khuếch tán, ngay cả họ dù ở cách rất xa cũng thấy tĩnh thất giảm nhiệt độ, như thể trong mấy chục dặm sắp đổ tuyết.
"Pháp bảo này chỉ là đò phỏng chế? Chứng đạo tịnh bình thì uy lực cỡ nào?"
Bọn Hàn Vi Vi đến nơi, thấy tịnh bình lơ lửng trên không, trong vòng hai trăm trượng quấn quít bạch sắc thần văn, cực hàn pháp vực kinh nhân thì chấn kinh đến không nói thành lời.
Pháp bảo này tuy là pháp bảo phòng ngự, Ngụy Tác thậm chí có thể ở trong kích phát thuật pháp hoặc pháp bảo khác nhưng chỉ điều khiển pháp bảo này đổ tới thì họ cũng không chống nổi cực hàn pháp vực.
"Hai người đã luyện lại công pháp?"
Thu Bất diệt tịnh bình xong, Ngụy Tác thấy Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi thì cả kinh.
Nam Cung Vũ Tinh và Hàn Vi Vi đều chỉ tu vi Thần hải nhất trọng, Nam Cung Vũ Tinh toát ra Hoang cổ khí tức thoạt có thoạt không, còn Hàn Vi Vi toát lên băng linh khí tức khác hẳn băng linh căn vốn có.
Cả hai rõ ràng đã đổi công pháp, tu luyện Đại hoang vấn đạo kinh và băng hệ thiên cấp đỉnh giai công pháp Tây tịnh lưu li.
"Tỷ đã kinh triệt để tham ngộ Đại hoang vấn đạo kinh, đệ luyện khí nên tỷ không quấy nhiễu, đã tu thành một thần hải." Nam Cung Vũ Tinh nhìn Ngụy Tác giải thích.
"Nàng tu luyện Tây tịnh lưu ly có vấn đề gì không?" Ngụy Tác gật đầu, hỏi Hàn Vi Vi.
"Có vấn đề gì?" Hàn Vi Vi chu môi đắc ý, "Công pháp này tốc độ tu luyện đích xác rất chậm, thần hải đầu tiên cũng lâu gấp mấy lần phổ thông công pháp bình thường."
"Tây tịnh lưu ly lẽ nào có vấn đề?" Ngụy Tác kinh nghi bất định, thần thức quét mấy lần qua Hàn Vi Vi nhưng khí tức thập phần bình ổn, băng linh khí tức tạo cho gã cảm giác huyền hoặc, trừ chứng tỏ công pháp phi phàm thì không có gì dị thường.
"Lẽ nào U Minh cung bao năm nay không có một nữ tu nào luyện Tây tịnh lưu ly, không phải vì công pháp mà có nguyên nhân đặc thù?" Ngụy Tác không hiểu, hiện tại U Minh cung đã triệt để hủy diệt, biết được nguyên nhân này chỉ còn Lý Tả Ý nhưng y đã si ngốc, gã từng hỏi dò nhưng không được gì.
"Ngươi..." Linh Lung Thiên nhìn sang Hàn Vi Vi thì biến sắc, thần tình khiến bọn Ngụy Tác giật mình, tưởng nó nhận ra Tây tịnh lưu ly có gì cổ quái.
"Trong nô thú đại của ngươi có gì?" Linh Lung Thiên cuống lên hỏi Hàn Vi Vi.
"Hỗn nguyên ngân oa có gì cổ quái hả?" Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, gã đương nhiên biết trong nô thú đại của Hàn Vi Vi đựng thị Hỗn nguyên ngân oa, nhưng nàng ta đi đâu cũng mang theo, trước kia thấy Hàn Vi Vi, Linh Lung Thiên không biểu hiện dị thường thế này.
"Đây là Tiểu Ngân, sao hả?" Hàn Vi Vi lấy làm lạ, vỗ nô thú đại, thả Hỗn nguyên ngân oa ra.
Hỗn nguyên ngân oa không khác gì trước, vẫn ăn vận như tiểu nữ hài nhưng đang ngáy o o, ngủ ngon lành.
"Lẽ nào Hỗn nguyên ngân oa đã bắt đầu tiến giai?" Ngụy Tác máy động, nhận ra Hỗn nguyên ngân oa có thêm Hoang cổ khí tức, khác hẳn trước kia. "Hỗn nguyên ngân oa của ngươi ngủ say từ lúc nào?" Ngụy Tác hỏi.
"Sau khi ăn yêu đơn ngươi mang về, có phải tiến giai quá nhanh?" Hàn Vi Vi hiểu ý, nói với Ngụy Tác. "Thế nào, Tiểu Ngân có gì lạ hả?" Thần sắc Linh Lung Thiên khiến nàng ta khẩn trương.
"Yêu thú này có huyết mạch Hoang tộc." Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, nhìn Hỗn nguyên ngân oa rồi thở phào, nheo mắt lại: "Ta suýt nữa tưởng là Hoang tộc."
"Hoang tộc huyết mạch? Hoang tộc và yêu thú này có quan hệ? Thật ra Hoang tộc là gì?" Ngụy Tác và Hàn Vi Vi nhìn nhau, Hàn Vi Vi hỏi.
"Hoang tộc... sau này các ngươi sẽ biết." Cũng như Ngụy Tác hỏi khi trước, Linh Lung Thiên không muốn nói đến lai lịch Hoang tộc, tựa hồ đó là kỵ húy, tha nó nhìn Hỗn nguyên ngân oa: "Yêu thú này bất phàm, ngươi nên chăm chút nuôi dưỡng, tương lai cũng sẽ như Dương chi điểu và thanh loan, có thần thông kinh nhân."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 767: Hoang tộc vô danh
Chương 767: Hoang tộc vô danh