TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 866: Dọa hết

Cửu nhãn thiên châu, tại phách mại hội tụ tập nhiều tu sĩ này thì đối với không ít người là vật quý, nếu đổi lại ở tiểu hình giao dịch hội, không ai hỏi cũng nên.
Ở phách mại hội cỡ này, mấy nghìn linh thạch đã là cao rồi, pháp khí do thượng cổ Bách Độc tông để lại vốn cực hiếm, cả phách mại hội trường chắc chỉ có Độc Cô Vũ Vân cần nó để cứu chữa.
Mấy nghìn linh thạch, đối với tu sĩ thông thường đều là món lớn, mua được một món pháp bảo thích hợp, cơ hồ mọi tu sĩ đều không dùng để mua một thứ không trực tiếp đề thăng tu vi hoặc đề thăng uy năng đối địch.
Hai vạn hạ phẩm linh thạch là cái giá trên trời, từ hai nghìn hạ phẩm linh thạch tăng thành hai vạn, kiểu trả giá này đối với mọi tu sĩ tại trường quả thật chưa từng thấy!
"Lão ngũ, tra xét xem người trong phòng đó lai lịch thế nào."
Nam tu hơn năm mươi tuổi hạ đứng dậy, y mặc kim sắc trường sam, mặt hơi bẹt nhưng mắt hõm vào, trông cực kỳ âm u, nói với một tu sĩ mặc áo da xanh, có phần nhiều tuổi hơn đứng cạnh.
"Được." Tu sĩ mặc thanh hắc sắc bì giáp gật đầu, rời gian tĩnh thất có người Độc Cô thế gia.
"Theo lý dù Độc Cô Vũ Vân sai người đến mau vật này cũng không thể gây ra động tĩnh này." Thanh niên mặc hắc sắc pháp y, có biên bức phù văn nhíu mày, tỏ ra không hiểu.
Thanh niên này khá giống Độc Cô Vũ Phàm nhưng uy thế hơn hẳn, có khí thế của kẻ ăn trên ngồi trốc.
"Cứ trả giá xem có lần ra lai lịch người này không." Trong quý tân bao phòng, một lão nhân mặc áo vàng, dáng lùn thấp, chừng hơn sáu mươi tuổi nói. Nhưng cùng lúc, phách mại hội trường bị Ngụy Tác trả giá khiến cho lặng ngắt lại vang lên một nữ tu rụt rè, "Hai vạn một nghìn hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên ở trong quý tân bao sương, Ngụy Tác hơi mỉm cười, không ra giá.
Người trả giá là Diệp Cố Vi, gã biếtTôn chưởng quỹ chưa kịp đưa truyền tấn ngọc phù cho Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính, nên cả hai sợ Cửu nhãn thiên châu bị mua mất, thành ra còn trả giá tiếp.
"Hai vạn hai nghìn hạ phẩm linh thạch!" Cùng lúc, một giọng vang lên.
"Độc Cô thế gia trả giá rồi." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, tiếng trả giá cất lên từ gian của bốn người Độc Cô thế gia.
"Có nên dọa khiếp không." Ngụy Tác nổi hứng đùa, Nam Cung Vũ Tinh mà có mặt tất phê bình gã không coi linh thạch là linh thạch.
"Mười vạn hạ phẩm linh thạch!" Ngụy Tác cười ha hả đoạn trả giá.
"Hả!"
Ngụy Tác trả giá khiến cả hội trường xôn xao, không chỉ ba tu sĩ trong phòng của Độc Cô thế gia rúng động mà ngay cả lão nhân râu dài chủ trì phách mại đại hội cũng dụi tai tưởng mình nghe nhầm.
"Quý khách, xin hỏi là mười vạn hạ phẩm linh thạch?" Lão nhân râu dài lên tiếng.
"A, xin lỗi, ta bảo là hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch." Ngụy Tác cười ha hả.
"Hả!"
Hội trường chưa lặng xuống lại sôi lên.
Mười vạn linh thạch đủ dọa chết người, hiện tại đổi thành hai mươi vạn!
"Y thật ra là ai?" Trong phòng của Độc Cô thế gia, ba tu sĩ há hốc miệng không nói lên lời.
Lão nhân râu dài run người, suýt nữa ngã khỏi đài, quả thật không nghe lầm, chỉ cho rằng Ngụy Tác bị điên.
Linh Lung Thiên bĩu môi.
Ngụy Tác lúc đó không coi linh thạch là linh thạch nhưng nó hiểu rõ Cửu nhãn thiên châu là Độc Cô thế gia cố ý ủy thác phường thị phách mại, Ngụy Tác bỏ hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch nhưng trừ chút thủ tục phí dụng thì phần lớn linh thạch vào túi Độc Cô thế gia. Gã làm thế, Độc Cô thế gia ngốc đến mấy cũng thấy gã có vấn đề, Ngụy Tác đối phó Độc Cô thế gia, linh thạch sẽ lại quay về tay gã.
Gian thương đúng là gian chết đi được.
"Tra ra rồi, đối phương gồm bốn người, trong đó có một Kim đơn đại tu sĩ." Cùng lúc, tu sĩ mặc thanh hắc sắc bì giáp, được "thất thúc" gọi là lão ngũ quay về báo.
"Kim đơn đại tu sĩ?" Đại ca của Độc Cô Vũ Vân mặc hắc sắc pháp y biến sắc, "Làm sao đây?"
"Lẽ nào Độc Cô Vũ Vân mời được Kim đơn đại tu sĩ?" "Thất thúc" hít sâu một hơi, sầm mặt nói, "Dù thế nào cũng phải phòng. Lão ngũ, đi mời Độn Giáp chân nhân."
"Chỉ Độn Giáp chân nhân không ổn, theo ta biết cả Ô Phong chân nhân cũng ở trong phách mại hội trường." Hoàng bào lão giả hơi trầm ngâm.
"Ô Phong chân nhân cũng đến phách mại hội trường, y chỉ nhận linh thạch không nhận người, vậy thì chúng ta để y xuất thủ." "Thất thúc" gật đầu.
"Tiền bối, Cửu nhãn thiên châu và lưỡng vị bằng hữu đều đến rồi."
Giọng Tôn chưởng quỹ vang lên ngoài cửa. Tôn chưởng quỹ thấy Ngụy Tác lấy ra ngần ấy linh thạch, biết gã không phải phổ thông Kim đơn tu sĩ, nên lần này tuy gã trả giá quá đà thì lão cũng không nói gì.
"Mời họ vào." Ngụy Tác hít sâu một hơi, quay ra cửa. Ngần ấy năm bặt tin, gặp lại người quen, gã cũng thập phần kích động.
"Cách", cửa được đẩy ra.
Tôn chưởng quỹ và một nữ tu, một nam tu xuất hiện trong thị tuyến Ngụy Tác.
Nữ tu thập phần thanh tú, có phần e thẹn, nam tu mày rậm cao lớn, thập phần cương chính trung hậu.
Là Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính.
So với mấy năm trước, Diệp Cố Vi chỉ cao hơn một chút, gương mặt càng thêm trái xoan, Diệp Tiêu Chính không khác gì, chỉ là hai người có phần tiều tụy hơn.
"Ngươi..."
Ngụy Tác che đi dung mạo nên hai người thấy bọn gã thì tỏ vẻ kinh nghi bất định.
"Đừng kinh ngạc, mỗ là Ngụy Tác." Ngụy Tác tâm tình kích động, truyền âm cho Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính.
"A! Ngụy..." Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính kinh hô. Diệp Cố Vi bịt miệng còn Diệp Tiêu Chính trợn tròn mắt, cực kỳ kích động, không nén được định bước lên ôm Ngụy Tác nhưng tựa hồ thấy không ổn nên sững lại.
"Ngụy?" Tôn chưởng quỹ nghe Diệp Tiêu Chính gọi thì nghĩ đến một người, run lên nhợt nhạt mặt mày.
"Tôn chưởng quỹ, vào đi." Ngụy Tác bảo, đợi Tôn chưởng quỹtoát mồ hôi lạnh cũng Diệp Tiêu Chính, Diệp Cố Vi run lên vì kích động đi vào thì gã vuốt tay lên mặt khôi phục chân dung.
"Tôn chưởng quỹ chắc đã đoán ra." Khôi phục diện mạo, Ngụy Tác nhìn Tôn chưởng quỹ đang run lên.
"Vãn bối..." Tôn chưởng quỹ khẩn trương không nói thành lời.
"Tại hạ là Ngụy Tác." Ngụy Tác thản nhiên bảo Tôn chưởng quỹ, "Bất quá các hạ không cần khẩn trương, tại hạ tuy có chút danh khí, nhưng các hạ cũng biết mỗ chưa từng khó dễ nhưng tông môn không liên can, xưa nay tại hạ đều trả lại gấp bội những người có ơn với mình, Tôn chưởng quỹ chỉ cần không tiết lộ thân phận và hành tung của mỗ cho ai thì mỗ sẽ không làm khó Tôn chưởng quỹ và phường thị này, Tôn chưởng quỹ giúp mỗ mua thủy hệ yêu đơn, tại hạ phải cảm tạ Tôn chưởng quỹ."
"Vãn bối sẽ không tiết lộ thân phận tiền bối với bất kỳ ai." Tôn chưởng quỹ khẽ tỉnh lại nhưng rồi run lên, "Nhưng ban nãy có tu sĩ của Độc Cô thế gia đến gặp tại hạ hỏi han về tiền bối, tại hạ chỉ bảo là một một Kim đơn tu sĩ, không nói thêm gì nữa."
"Vậy thì chốc nữa chưởng quỳ tùy tiện tạo ra thân phận một kim đơn tán tu rồi cho Độc Cô thế gia hbiết." Ngụy Tác nhìn Tôn chưởng quỹ, "Còn sau lưng phường thị này có tông môn nào thì mỗ không muốn biết nhiều, nhưng các hạ chắc biết dù tông môn nào, kể cả Chân Võ và Huyền Phong môn, mỗ mà phát hiện các hạ giở trò thì những tông môn đó cũng vô dụng."
"Vãn bối biết, phường thị này là sản nghiệp của Chu gia thương hành, không liên quan đến tông môn, xin tiền bối yên tâm." Tôn chưởng quỹ toát mồ hôi.
"Được rồi, không cần khẩn trương, cứ coi mỗ như bằng hữu, không có gì thì các hạ cứ ra ngoài." Ngụy Tác gật đầu.
Tôn chưởng quỹ yên tâm hẳn, lau mồ hôi lạnh hành lễ rồi lui ra.
"Diệp đại ca, Tiểu Vi muội muội, không ngờ lại gặp ở đây." Tôn chưởng quỹ đi rồi, Ngụy Tác nhìn Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính, thập phần kích động nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Ngụy huynh đệ!" Diệp Tiêu Chính bước lên ôm gã.

Đọc truyện chữ Full