"Diệt thần tiễn!" Một Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão mặt mày nhợt nhạt, giọng run run vung hạnh hoàng sắc đại kì, phát ra mệnh lệnh.
"Oành!"
Một tòa hắc sắc tinh kim bình đài từ một đỉnh núi bay lên, hơn vạn cổ đồng sắc pháp khí đồng thời phát ra linh quang chói lòa.
Mỗi pháp khí như có vô số ong vàng bay ra, trong tích tắc bắn tới hơn trăm mũi kim sắc trường tiễn.
Mưa tên hình thành một cơn thủy triều màu vàng, xé hư không giáng vào Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Tên này có pháp trận gì mà hiệu quả như Yên ma tinh!"
"Ngần ấy... bao nhiêu năm mới luyện chế được, siêu cấp đại tông môn thực lực quá kinh nhân."
"Tông môn thông thường chỉ đòn này là bị diệt!"
Vô số kim quang xung kích lên hai bạch sắc tu di thần sơn Ngụy Tác phát ra, hai ngọn núi như được phủ băng, có tu sĩ nhìn ra những mũi tên có công hiệu xuyên thấu nguyên khí. Bằng không chưa chạm vào bạch sắc tu di thần sơn thì đã bị đánh tan.
A!
Nhưng tiếng hít hơi lạnh cơ hồ đồng thời vang lên.
Mọi mũi tên bắn tới đều bị Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đánh văng.
Thân thể cả hai còn kinh nhân hơn tinh kim, hoa lửa tứ tán, thậm chí Linh Lung Thiên vung tay bắt lấy từng mũi tên.
"Xoẹt!!"
Hư không nổ vang, kình khí dấy lên, Ngụy Tác không dừng tay, ném hai bạch sắc tu di đại sơn vào huyền thiết sắc quang mạc.
"Cách!"
Huyền thiết sắc quang mạc thủng một lỗ mấy chục trượng.
"Cứ việc tự tế mình!"
Ngụy Tác lên tiếng, thân thể một thái thượng trưởng lão định tế xuất một lá cờ xanh chợt vỡ tan, mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông đứng cạnh đều kinh hãi lùi lại.
"Chát"
Một dải kiếm quang bảy thước do kim sắc thần văn ngưng thành đột nhiên từ một ngọn núi trong Thiên Kiếm tông bắn ra, nhưng kim sắc kiếm quang có sức mạnh pháp vực đặc biệt, thậm chí giữ cứng mọi tu sĩ Thiên Kiếm tông dọc đường bay lại chém hụt.
Ngụy Tác đưa Linh Lung Thiên xuyen qua lỗ hổng của huyền thiết sắc quang mạc, trực tiếp tránh khỏi nhát kiếm.
"Sao lại như thế!"
Xích bào lão nhân không dám tin, "Bắc Minh tông có một đạo vô thượng bí thuật có thể biết trước quỹ tích thuật pháp, tương đương với nhanh hơn một bước... Lẽ nào y biết đạo bí pháp đó!"
"Thái sư thúc!"
Đột nhiên nhiều tiền bối Thiên Kiếm tông rú lên.
"A?!"
Lão nhân có lẽ già nhất Thiên Kiếm tông này mới tròn mắt nhận ra chỉ tích tắc thất thần đó, mọi người quanh lão đều chạy cực nhanh, còn mục quang Ngụy Tác nhìn vào lão.
Vù!
Lão bất tử mặc xích bào, quanh mình lơ lửng nhiều hỏa diễm kiếm tròn mắt, khiếu vị bắn ra vô số kiếm quang, loáng lên biến mất.
"Không cần lãng phí lực khí."
Lão vừa xuất hiện cách đó trăm trượng thì uy năng kinh nhân ép tới.
"A! Ta già đến hồ đồ rồi!"
Thân thể lão bất tử già nhất Thiên Kiếm tông bị đánh nát thì trong óc lão lóe lên ý nghĩ đó. Lão hối hận vì giờ mới hiểu ra, đã hoài nghi gã biết bí thuật của Bắc Minh tông,mà thi triển thuật pháp bỏ chạy, có khác nào tự đang mình cho người ta đánh.
"Oành!" Ngụy Tác phát ra hai làn hắc sắc hỏa quang, đốt tan đỉnh một ngọn núi.
"Cách!"
Cơ hồ đồng thời, Linh Lung Thiên hóa thành tử quang, đáp xuống một thanh sắc tinh kim bình đài đỡ ngọn núi, cắn mạnh.
"A!"
Vô số tiếng kinh hô, vô số tu sĩ cực kỳ chấn kinh, Ngụy Tác đánh vào sơn môn Thiên Kiếm tông.
"Để xem y làm gì!"
"Y cắn tinh kim bình đài?!" Nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông và các tu sĩ ở ngoài dùng pháp khí quan chiến suýt rớt tròng.
"Mẹ nó chứ, lẽ nào ta thích cắn hả!" Linh Lung Thiên được Bắc Mang hóa hình phù biến thành đại hán mặt đo rất thính tai, nghe được thì bực mình kêu lên. Thanh sắc tinh kim bình đài được bố trí kinh nhân, tựa hồ dẫn nổ địa khí cả ngọn núi hóa thành ngọn sóng oanh kích nó và Ngụy Tác. Nhục thân của nó không thể phá được tinh kim bình đài, nên đành phát động thể nội nguyên khí cắn mạnh.
"Lại... bị cắn hỏng?" Ai cũng tròn mắt vì thanh sắc tinh kim bình đài bị Linh Lung Thiên cắn xong là linh quang tan hết, rơi xuống núi.
"Oành!"
Lại một ngọn núi vời vọi bị Ngụy Tác đánh gãy, cát bụi và đá bay tứ tán, nhiều đinh núi mang theo cả điện vũ sập xuống, cảnh tượng thật khó tưởng tượng nổi.
Huyền thiết sắc quang tráo tan vỡ, hơn trăm đỉnh núi của Thiên Kiếm tông bộc lộ trước mắt các tu sĩ quan chiến.
Vô số tu sĩ Thiên Kiếm tông hoảng hốt bỏ chạy, hắc hỏa xung thiên, như cả trời xanh cũng bị Ngụy Tác chọc thủng.
"Xoạt!"
Cùng lúc, mọi đỉnh núi khắc thần văn phát ra quang văn, nối lại thành một, trừ thiểu số bảy, tám đỉnh thì tất cả được thanh sắc quang văn như lưới đánh cá bao lấy.
Vù!
Vô số tia thanh sắc thần văn bắn ra, ngưng thành mấy chục thanh trường kiếm hơn trăm trượng, tổ thành một kiếm luân, liên tục bổ vào Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Ngụy Tác không ngừng vung bạch sắc tu di thần sơn, va chạm với đạo đạo kinh nhân thần văn trường kiếm.
Như thế giới của hai thần vương va nhau, uy năng tứ tán, thân ảnh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên liên tục lùi lại.
"Công kích cường pháp của y có thể chống nổi đại đạo thiên kiếm!"
"Nếu nhục thân y không mộc hóa, thuận lợi đột phá thần huyền... lại là song thần huyền, đừng nói Thần huyền lưỡng trọng, Thần huyền tam trọng tu sĩ vị tất thắng nổi."
Ngụy Tác tuy không có vẻ chiếm ưu thế gì nhưng tu sĩ Thiên Kiếm tông đều cực kỳ kinh hãi, đạo cấm chế trong sơn môn Thiên Kiếm tông lợi hại hơn ở Ma văn hung mạch không biết bao nhiêu lần, tương đương với từng Thần huyền lưỡng trọng tu sĩ không ngừng phát ra cực đạo thần uy, mà chỉ bức lùi được Ngụy Tác chứ không giết được gã.
"À!"
"Sao y dừng lại? Lẽ nào thấy không hạ được?"
Một tu sĩ xách hai bạch sắc tu di thần sơn to hơn mình không biết bao nhiêu lần, đánh tan từng cây kiếm uy thế ngút trời, đủ khiến tu sĩ quan chiến kinh ngạc đến cứng người, nhưng họ lại đột nhiên phát hiện, Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp lùi lại, tích tắc sau đã cách thần văn cấm chế của Thiên Kiếm tông trăm dặm, kiếm luân trên không vẫn quay tít, không chém xuống nữa.
"Ai đến đấy?" Cơ hồ đồng thời, nhiều tu sĩ phát hiện ở thinh không phía đông trắc xuất hiện thanh sắc độn quang, khí tức cực mạnh.
"Ngụy đạo hữu, không biết tìm tạ hạ vì việc gì?" Một giọng thanh niên từ thanh sắc độn quang vang lên.
"Phong Ngô Thương!" Nhiều người hiểu ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Một thanh niên mặc thanh y, thần sắc kiên nghị khôn tả, linh khí ngưng thành một nhánh cự đại thanh sắc san hô lướt tới. Tuy khí tức và uy thế kém xa Ngụy Tác, nhưng không có vẻ gì e dè, không nhắc một lời về việc Ngụy Tác tấn công Thiên Kiếm tông, coi như bằng hữu tầm thường thấy mặt nhau.
Tu sĩ trẻ tuổi khí chất phi phàm này là Ngọc Thiên tông chân truyền đại đệ tử Phong Ngô Thương.
Ngụy Tác đến chỗ Phong Ngô Thương, không nói gì mà vung tay, đưa kí sự ngọc phù cho y đoạn truyền âm, "Mỗ tìm huynh đệ vì cần giao vật này và nhờ một việc."
Phong Ngô Thương và Ngụy Tác lăng không, hai nhân vật kiệt xuất của lớp trẻ Thiên Huyền đại lục đứng trên Thiên Kiếm thành cháy rực, hơn nửa thành trì chìm trong lưỡi lửa, đều thập phần bình tĩnh, nhiều người cho rằng cảnh này sẽ được ghi lại trong điển tịch.
"Chuyện đó..." Phong Ngô Thương nhìn Ngụy Tác, tỏ rõ thần sắc kinh nghi, thần thức quét vào, tức thì cực kỳ chấn động, mắt bắn ra thần quang.
Ngụy Tác cho y ngọc phù ghi lại kinh văn "Liệt khuyết tàn nguyệt"!
"Môn thuật pháp này mỗ lấy được từ Lý Tả Ý sau đó, cho các hạ vì thấy các hạ đáng tin, lại muốn nhờ một việc." Ngụy Tác dừng trước trận tiền, vừa quan sát Thiên Kiếm tông vừa truyền âm cho Phong Ngô Thương.
"Sao hả?" Phong Ngô Thương cực kỳ trịnh trọng, hỏi Ngụy Tác.
"Mỗ có nhiều địch thủ, nếu mỗ chết, chúng tât đối phó đạo lữ và bằng hữu của mỗ." Ngụy Tác truyền âm cho Phong Ngô Thương, "Nếu mỗ chết, nhờ đạo hữu bảo vệ họ. Đây là Linh Lung Thiên, một hảo hữu của mỗ, là đời sau của thượng cổ hóa hình đại yêu, có thần huyền chiến lực, với hai vị và thực lực Ngọc Thiên tông thì chắc đủ sức."
"Mẹ nó chứ.. Gian thương, ai là hảo hữu của ngươi." Linh Lung Thiên nhe răng nhưng chỉ lẩm bẩm chứ không nói thành tiếng, nó hiểu ý Ngụy Tác. Đại năng Công Đức tông đó bố trí Tạo hóa ngọc trì, mà vẫn mất mạng Tạo hóa ngọc trì không phải vạn vô nhất thất, trong số bằng hữu của gã chỉ có Phong Ngô Thương và thực lực sư môn của y che chở được cho bọn Cơ Nhã.
"Các hạ coi mỗ là ban, tin mỗ như vậy thì mỗ sẽ thực hiện." Phong Ngô Thương mục quang hơi lóe lên, bảo Ngụy Tác, "Phong Ngô Thương này xin thề, nếu các hạ chết, trừ phi mỗ cũng chết, không thì sẽ bảo vệ cho được bằng hữu và đạo lữ của các hạ."
"Được!"
Ngụy Tác gật đầu, không nói gì, tiến về phía Thiên Kiếm tông hành khứ. "Thiên Kiếm tông là Súc đầu ô quy môn! Các ngươi tưởng co trong mai rùa thì ta không làm gì được hả, xem ta đánh vỡ mai rùa!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 887: Nhờ vả
Chương 887: Nhờ vả