Trên một man hoang hoang nguyên, đột nhiên nổ khẽ, bạch sắc quang hoa lóe lên.
Bạch sắc quang hoa là Ngụy Tác, Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như và Hoàng Đạo Quân, Ngọc Thiên tông tông chủ, Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết cùng Bích Tỳ tông tông chủ.
"Ngụy thần quân, đại thiếu, tiểu thư... xin chào chư vị tiền bối." Bọn Ngụy Tác vừa xuất hiện, bên dưới đã có lưỡng đạo quang hoa nghênh đón, là hai lão nhân già nua, thấy Ngụy Tác thì tỏ rõ nét tôn kính.
"Hoa trưởng lão, Anh trưởng lão, khung cửa đen đó ở đâu, sao lại không thấy?" Trưởng Tôn Cảnh đáp lễ hai lão nhân.
"Trong sơn cốc ở dãy núi phía trước, được cổ thụ che kín, từ trên không không thể nhìn được. Bất quá dùng pháp khí còn thấy được lờ mờ." Hai lão nhân chỉ vào dãy núi cơ hồ không trông rõ.
"Hiện tại tình hình trong đó thế nào?" Trưởng Tôn Cảnh gật đầu.
"Vực ngoại thiên ma đó tựa hồ cứu trị đồng bạn, chư vị đi theo bọn tại hạ." Hai lão nhân biết cục thế khẩn trương, nên đáp xuống ngay.
"Hoang tộc lại xây dựng một nơi thế này, Cương nha muội mà thấy chắc mặt cắt không còn hột máu."
Cùng hai lão nhân Trưởng Tôn thế gia đáp xuống, Ngụy Tác hít một hơi lạnh.
Trong sơn cốc sừng sững một tinh phiến hình bầu dục cao bằng nửa thân người, như nối với khung cửa màu đen, tử đồng sắc điện vũ dày đặc, tử khí trầm trầm tọa lạc trên nền đất bằng.
Dãy tử đồng sắc điện vũ tạo cảm giác lạnh lùng nghẹt thở, sức mạnh lan tràn.
Bọn Hoàng Đạo Quân biến sắc, Trưởng Tôn Tiểu Như vốn rất tin Ngụy Tác cũng nhợt nhạt mặt mày. Tử đồng sắc điện vũ tạo ra sức ép quá lớn, dù mọi đại tông môn bỏ trăm năm cũng không thể xây được một nơi có quy mô và uy năng như thế.
"Vực ngoại thiên ma ở trong một điện vũ." Hai lão nhân nhìn Ngụy Tác rồi chỉ.
"..." Nhìn đến chỗ hai lão nhân chỉ, ai nấy rùng mình, Ngụy Tác trợ tròng trắng thầm kêu "Nhĩ muội yêu!"
Tử đồng sắc điện vũ hiện lên trong pháp kính lớn cỡ khung cửa thì chỉ như bàn tay. Nhưng vẫn nhìn rõ Tứ tí hoang tộc đại năng đứng trong đại điện âm u, tứ bề khảm toàn quan tài đá như bích họa, khí thế đều kinh nhân. Mỗi thạch quan mở ra, mục lực Ngụy Tác hơn hẳn bọn Hoàng Đạo Quân nên càng nhìn rõ, trong đó đều có thân ảnh cao lớn, nhiều thân ảnh còn sáng quang hoa, sinh cơ chưa tan hết, gã thấy rõ có những thân ảnh tuy đã khô cong nhưng có tới bốn tay, sáu tay, thậm chí là tám tay!
Theo Linh Lung Thiên, Hoang tộc tiến giai thì hình thể biến dị, bát tí thì không chỉ thực lực thuần túy hơn Tứ tí hoang tộc đại năng gấp đôi mà hơn xa, ít nhất cũng Chân tiên lưỡng trọng!
Hiện tại nhìn bốn mươi mấy quan tài đá, tổng cộng lại thì phải đến hơn trăm cỗ!
"Chát!"
Pháp kính của Trưởng Tôn thế gia là qua pháp khí đưa vào khung cửa đen mà truyền về cảnh tượng, không thể truyền thanh âm, nhưng như nghe thấy tiếng xé không khí thì tất cả cả kinh. "Hả..." Ngụy Tác suýt dựng tóc gáy, trong một thạch quan lại có hai tia sáng ánh lên, là một Hoang tộc đại năng mở bừng mắt.
Hoang tộc đại năng đó cũng màu lam, da dẻ nhăn nhúm, nhưng mục quang sáng rực, ai cũng thấy y có sáu tay, đầu có hai sừng, khí thế khôn tả. "Cách cách cách..." Cạnh bọn Ngụy Tác chợt có tiếng động, hóa ra Trưởng Tôn Tiểu Như sợ đến va răng vào nhau. Vốn nàng ta coi gã là thần tượng nên rất tin tưởng nhưng thấy những thứ đáng sợ như thế thì cũng không nén được cơn hãi hùng, thấy gã ngoái lại thì nàng ta kéo tay pháp y, "Ngụy đại ca, đáng sợ quá, chỉ bằng chúng ta tìm nơi trốn đã, tính toán sau."
"Không cần sợ, tốt nhất là chúng đều sống, giúp mỗ có thêm một hai trăm trợ thủ chống lại thiên kiếp." Ngụy Tác hất đầu tự tin, ra vẻ không sợ gì, khiến Trưởng Tôn Tiểu Như sáng mắt, bội phục khôn tả. Ngụy Tác nói không sai, Hoang tộc đại năng càng nhiều thì khi dẫn động thiên kiếp sẽ càng có thêm đại năng chống lại, nhưng thật ra gã cũng hết cách, khi khác thì các Hoang tộc đại năng có những cao thủ lợi hại kinh nhân, gã chưa kịp phát động thiên kiếp có khi đã xong đời.
"Cái gì kia?" Hai lão nhân Trưởng Tôn thế gia không sùng bái mù quáng như Trưởng Tôn Tiểu Như nên nhận ra lời Ngụy Tác tuy hoành tráng nhưng cả hai càng kính phục, dù sợ nhưng vẫn vì tu sĩ thiên hạ mà đấu với vực ngoại thiên ma thì là cảnh giới gì, đấy là hoạt phật trong điển tịch. Họ không hiểu rõ như bọn Hoàng Đạo Quân, Ngụy Tác vì muốn phá Đại chư thiên tạo hóa bình mà phải liều. Lúc đó, hai lão nhân vẫn quan sát Tứ tí hoang tộc đại năng chợt hô khẽ, pháp kính đưa lại hình ảnh từ tay y có băng lam sắc quang diễm bay lên.
"Là viên thần dược đó! Cổ đế thi quả nhiên chết trong tay Tứ tí hoang tộc đại năng!" Ngụy Tác tròn mắt. Người khác không biết à gì chứ gã hiểu rõ, Tứ tí hoang tộc đại năng đang lấy ra thần dược trong thể nội cổ đế thi! Thần dược lọt vào tay y thì cổ đế thi đã không còn, với gã thì cổ đế thi tuy suýt dọa chết gã nhưng dù gì cũng giải nguy hộ một lần, còn giúp gã đối phó bọn Vũ Hóa Ứng Thiên tại Luân hồi tháp để cướp cái bình màu. Ngụy Tác tạm coi cổ đế thi cũng phe, giờ bị Tứ tí hoang tộc đại năng diệt thì gã cũng khó chịu.
"Ngụy đạo hữu biết thứ đó?" Thấy thần sắc gã biến hóa, bọn Hoàng Đạo Quân hỏi ngay.
"Không sai, các vị biết cổ đế thi bị Vũ Hóa thế gia khống chế đối phó mỗ, thứ đó là thần dược trong thể nội cổ đế thi, cổ đế thi sống được đến giờ là nhờ nó." Ngụy Tác gật đầu, giải thích.
"Nói vậy, vực ngoại thiên ma định dùng thứ đó cứu trị đồng bạn?" Sắc mặt Hoàng Đạo Quân và Trưởng Tôn Cảnh cực kỳ khó coi. Tứ tí hoang tộc đại năng tức thì chứng minh suy đoán này, không hiểu dùng cách gì mà thần dược lam quang lấp lóe bay ra dược khí, dồn vào một thạch quan.
Hoang tộc đại năng trong đó cũng bốn tay, có vẻ là hảo hữu của Tứ tí hoang tộc đại năng từ sáu, bảy vạn năm trước, y vẫn thập phần kích động, cứu trị Hoang tộc đó trước. "Y cứ từng người chứng tỏ có vấn đề." Ngụy Tác nghĩ đến một khả năng nên nhợt nhạt mặt mày.
"Không sai!" Bọn Hoàng Đạo Quân cũng run lên, nếu Tứ tí hoang tộc đại năng cứu được một, hai đại năng rồi tiếp tục cứu còn những người kia đi tìm thì họ sẽ nguy hiểm. Ngụy Tác không thể vào được.
"Đành mạo hiểm vậy, tại hạ sẽ dụ Tứ tí hoang tộc đại năng ra. Xem các vị có thể thừa cơ vào hủy hết các Hoang tộc đại năng đi không." Ngụy Tác nghiến răng, bảo Trưởng Tôn Cảnh, "Đơn dược của các vị và cổ phù vào được trong đó, bao lâu nữa sẽ tới?"
"Chừng nửa tuần hương." Trưởng Tôn Cảnh mặt cắt không còn hột máu thuyết đạo.
"Không kịp rồi." Trưởng Tôn Tiểu Như đột nhiên kinh hô, răng va vào nhau canh cách.
"Còn may!" Hoàng Đạo Quân và hai lão nhân Trưởng Tôn thế gia đồng thời kêu lên hớn hở.
"... Dọa chết ta mất." Ngụy Tác lập tức thở phào, hớn hở hẳn. Vì Tứ tí hoang tộc đại năng dồn dược lực vào một quan tài khác nhưng Hoang tộc đại năng được cứu lại xếp bằng, quang hoa lóe liên tục. Lam sắc thần dược đích xác cực kỳ kinh nhân, nhưng các Hoang tộc đại năng tựa hồ không thể chỉ dựa vào dược lực, mọi thứ trên mình đều gần như khô kiệt, cần liên tục tịnh dưỡng điều tức khá lâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1149: Dọa chết người
Chương 1149: Dọa chết người