Hai trăm năm!
Thiên khung tan vỡ đã hai trăm năm!
Với bọn Ngụy Tác không khác nào sấm nổ giữa trời quang, ai nấy tê dại đầu óc.
"Lẽ nào na Sa tịnh không gian..." Ai nấy lạnh buốt người, như sa vào làn nước băng.
"Lẽ nào họ đều bế tử quan, hai trăm năm chưa từng xuất quan, không biết cả việc Thiên khung tan vỡ?"
Vẻ mặt bọn gã khiến hôi y lão giả và toán tu sĩ nhìn nhau.
"Các vị biết Bá Khí chân nhân Ngụy Tác không?" Ngụy Tác cố nén tâm tình, hít sâu một hơi, hỏi.
"Bá Khí chân nhân Ngụy Tác đột phá chân tiên, tiêu diệt vực ngoại thiên ma, tu đạo giới tất nhiên không ai không biết."
Hôi y lão giả càng tỏ vẻ kinh nghi bất định, thấy bọn Ngụy Tác tựa hồ không có ác ý thì gật đầu đáp.
"Khi đó cách đây bao lâu?" Ngụy Tác nhợt nhạt hỏi tiếp.
"Hai trăm ba mươi mốt năm? ... Không, hai trăm ba mươi hai năm." Hôi y lão giả ngẫm nghĩ rồi đáp.
"A!" Cả lục bào lão đầu cũng suýt ngất.
"Chập Khí hải sao lại tan hết chập khí?" Nguyên Âm lão tổ dù gì cũng từng trải sóng gió nên hỏi.
"Nguyên nhân cụ thể thì vãn bối không biết, theo điển tịch thì liên quan đến việc hơn bảy mươi năm trước Chập Khí hải có địa mạch biến động, tạo thành sóng thần, hơn mười năm sau, chập khí từ từ tan dần." Hôi y lão giả bảo Nguyên Âm lão tổ: "Có tu sĩ hoài nghi chập khí trong Chập Khí hải trung liên quan đến cự chập, vì sao lần sóng thần đó, Hóa Thần tông để luyện chế Thiên thủy đơn mà săn hết cự chập."
Hiện tại trong mắt hôi y lão giả và các tu sĩ trẻ tuổi, bọn Ngụy Tác là tu luyện cuồng nhân đã bế quan ít nhất hai trăm năm.
Càng nghĩ thế, hôi y lão giả càng kích động.
"Chúng ta chỉ ở trong Sa tịnh không gian hơn ba mươi ngày mà bên ngoài đã hai trăm ba mươi năm!" Bọn Ngụy Tác đều không hiểu cảm giác thế nào nữa.
Ngụy Tác nhìn Hải Tiên thành hồi lâu không nói thành lời.
Hiện tại gã hiểu thời không pháp vực mà Thanh Vũ đại đế nói là gì!
Những tông môn có thủ đoạn thông thiên có thể bố trí xuất thời không không vực hóa ra là thật! Trong truyền thuyết, có những tông môn để đấu với tông môn khác hoặc giữ cho tông môn mình vĩnh viễn hơn hẳn, hoặc vì ngao du thái hư mà tạo ra không vực kinh nhân, tu luyện mấy năm trong đó mà bên ngoài mới là mấy ngày, có những không vực thì bên ngoài đã mấy năm nhưng trong đó chỉ mấy ngày. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Sa tịnh không gian là không vực có uy năng đặc biệt!
Uy năng đó cả Thanh Vũ đại đế cũng không ngộ ra ảo diệu cụ thể, không tham ngộ được, chỉ còn cách dùng thần thông cố định nguyên khí pháp tắc, không cho vận chuyển. Thời không lĩnh vực này với thủ đoạn của Hoang tộc khẳng định không thể bố trí nổi, mà chúng phát hiện di tích do viễn cổ tông môn để lại!
Vạn nhất Hoang tộc đại năng mai phục tại đó không giết được Thanh Vũ đại đế nhưng chỉ cần cầm chân mấy ngày là bên ngoài đã mấy năm, Hoang tộc và Linh tộc đại chiến e đã xong rồi.
Quả là tính trước mọi bề, thủ đoạn độc địa vô cùng!
Uy năng Thanh Vũ đại đế cố định hư không đó tan đi, bọn gã không nhận ra thay đổi nhưng Sa tịnh không gian khôi phục uy năng vốn có, thọ nguyên cả nhóm không hề tiêu hao nhưng trải qua hơn hai trăm năm bên ngoài.
Hai trăm năm với khổ tu sĩ thời thượng cổ và viễn cổ đại năng không nhiều nhưng với thời đại này thì đã lỡ mất bao nhiêu thứ, bao nhiêu người quen không còn, thay đổi đến thế nào?
Tích tắc đó, Linh Lung Thiên còn đỡ, bọn Ngụy Tác đều hiểu được tâm cảnh của nó, tỉnh lại sau sáu, bảy vạn năm, thế giới mình từng biết không còn nữa.
"Hiện tại Thiên khung của mọi đại lục đều tan hết rồi sao?" Linh Lung Thiên im lặng nhìn bọn Ngụy Tác, rồi hỏi hôi y lão giả.
"Thiên khung tan hết trong vòng sáu năm, đầu tiên là Vân Linh đại lục, rồi đến Ngọc Hành đại lục, Tịch Hàn đại lục, tiếp đó là Lưu Hỏa đại lục, Thiên Trụy đại lục và Hắc Vu đại lục." Hôi y lão xác định bọn Ngụy Tác không biết gì trong hai trăm năm nay nên đáp kỹ.
"Tây Tiên nguyên tông chủ Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ xưa kia còn sống không?" Phong Ngô Thương run giọng.
"Hai đại năng của Thiên Huyền minh?" Hôi y lão giả giật giật chân mày, nhìn Phong Ngô Thương, do dự đáp, "Ngọc Thiên tông tông chủ vẫn còn, Tây Tiên nguyên tông chủ Hoàng Đạo Quân mấy chục năm trước bị Nghịch Hỏa minh trọng thương đến giờ không xuất hiện, không hiểu có còn sống không."
"Thiên Huyền minh là sao?" Nam Cung Vũ Tinh trấn định lại, thập phần khách khí hỏi hôi y lão giả, "Vị đạo hữu này, nói thật hơn hai trăm năm bọn tại hạ chưa xuất thế, sau khi Ngụy Tác độ kiếp thì tu đạo giới thế nào, bọn tại hạ đều không biết, không rõ có thể nói qua chăng?"
"Quả nhiên là một toán lão quái vật bế quan khổ tu hai trăm năm! Xem ra có quan hệ với các đại năng Thiên Huyền minh, có thể kết giao được!" Mắt hôi y lão giả ánh lên, có ý nghĩ đó nên càng khách khí nhiệt tình: "Hóa ra chư vị tiền bối bế quan khổ lâu như thế, chư vị tiền bối hỏi, tại hạ tự nhiên biết gì nói nấy."
"Thay đổi hơn hai trăm năm trước phải nói là động trời." Hắng giọng rồi lão giả nói theo giọng kể chuyện, đồng thời để lấy lòng: "Khi xưa Bá Khí thần quân dẫn động thiên kiếp, diệt hết vực ngoại thiên ma thì bị chiêu đồng quy vu tận của một vực ngoại thiên ma lợi hại còn sống đẩy vào hư không. Mọi tu sĩ đều cho rằng với thần thông của Bá Khí thần quân thì sẽ quay lại, mang theo thân hữu và đạo lữ. Nhưng hơn ba mươi năm sau, Bá Khí thần quân không hề xuất hiện, Thiên khung lại tan trước."
"Tuy Bá Khí thần quân đã cho biết, ai nấy đều phòng bị, nhưng mọi Thiên khung tan vỡ trong vài năm nên vẫn có vô số tu sĩ mất mạng, theo các tông môn ước tính, có tới một phần ba số tu sĩ chết trong thú triều."
"Ngần ấy tu sĩ mất mạng, thú triều cũng tan dần, nhiều tông môn lập lại tu sĩ tụ tập điểm, tương đương với xây dựng thành trì. Những vì số lượng tu sĩ ít đi hẳn, số lượng yêu thú bình thường vẫn bị săn để tu luyện cũng ít đi, khu vực yêu thú chiếm cứ càng rộng, trong thú triều có không ít đàn yêu thú và cao giai yêu thú được lợi lớn." Hôi y lão giả nhăn nhó, "Chỉ ba mươi năm sau lại đột nhiên bạo phát một thú triều quy mô lớn hơn! Thú triều lần này gần như quét qua mọi tu sĩ tụ tập điểm, trong lịch sử ghi lại đó là thú triều quy mô kinh nhân nhất, triệt để cải biến tình thế của tu đạo giới."
"Chư vị tiền bối xem ra ở trong động phủ được triệt để phong bế nên không biết sau lần thú triều đó, điển tịch của tu đạo giới đều ghi là diệt thế thú triều, quá nửa tông môn và gần nửa tu sĩ mất mạng. Tu sĩ thành trì và tu sĩ tụ tập điểm đều bị quét sạch."
"Xảy ra thú triều như thế, quá nửa tông môn và tu sĩ mất mạng..." Kể cả Ngụy Tác cũng chấn động khôn tả, có cảm giác không thật.
"Sau diệt thế thú triều, thực lực mọi tông môn tiêu hao gần hết, số lượng tu sĩ giảm hẳn, một dạo vạn dặm không bóng người." Thấy bọn Ngụy Tác thập phần chấn động, lão giả cười khổ: "Chư vị tiền bối e nên chuẩn bị tâm lý, trong hai trăm năm này xảy ra những thay đổi lớn nhất trong tu đạo giới vạn năm nay, hiện tại địa vị giữa yêu thú và tu sĩ đã thay đổi hẳn. Tu đạo giới không còn khái niệm trong và ngoài Thiên khung, yêu thú và tu sĩ so với khi Thiên khung chưa tan thì một trời một vực, chỉ còn vài thành trì quy mô một chút, các tu sĩ tụ tập điểm đều rất nhỏ, ẩn kín vì vạn nhất bị yêu thú linh trí cao phát hiện sẽ dễ dàng xảy ra thú triều."
"Tu đạo giới sa sút đến mức đấy hả?" Bọn Hàn Vi Vi như muốn ngất xỉu.
"Tại hạ biết chư vị tiền bối nhất thời khó chấp nhận nhưng đó là sự thật không thể thay đổi. Hiện tại tu sĩ chúng ta về cả số lượng và thực lực đều kém quá xa yêu thú, chỉ biết trốn tránh sinh tồn, nhiều tông môn và thế gia, thậm chí tán tu đều có ý thức sinh thêm con cái nhưng tốc độ tăng tưởng quá chậm so với yêu thú. Để khôi phục số lượng tu sĩ trước kia, ít nhất cũng vài trăm năm." Hôi y lão giả nói đến đây thì như nhớ ra, vỗ trán lấy ra hơn mười tấm thanh hoàng sắc pháp phù: "Chư vị tiền bối e chưa có Tị thú phù? Tị thú phù có thể phát ra khí tức đặc hữu của yêu thú, khiến tuyệt đại đa số cao giai yêu thú cho rằng chúng ta là yêu thú, tuy chư vị tiền bối tu vi cao tuyệt, bọn tại hạ không so được nhưng có thứ này cũng đỡ phiền hà hơn. Hiện tại nhiều tu sĩ tụ tập điểm không dám mở cấm chế cho tu sĩ không có Tị thú phù vào, vì sợ bị yêu thú bám theo."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1174: Diệt thế thú triều dâng lên
Chương 1174: Diệt thế thú triều dâng lên