"Lẽ nào trừ chúng ta thì có người khác vào rồi, đấu với bọn Thiên Cửu thần quân?"
Bạch bào đại năng và toán tu sĩ nghiến răng lao vào bạch sắc linh quang không rõ lành dữ thế nào thì bọn Ngụy Tác đã đi qua dãy núi mênh mông, nhíu mày dừng ở chỗ nhân hình yêu thú quỷ dị giết tu sĩ Nghịch Hỏa minh.
Tuy nhân hình yêu thú quỷ dị đã ăn sạch thi thể tu sĩ Nghịch Hỏa minh nhưng pháp y, dấu máu và mùi tanh trong không khí thì dù Thần hải cảnh tu sĩ cũng nhận ra nơi này vừa có giết chóc, nói gì đến bọn Ngụy Tác.
"Xem ra không phải đối thủ tầm thường, tu sĩ Nghịch Hỏa minh ở đây đều Kim đơn cảnh trở lên." Bắc Minh thần quân vừa độ hóa Trạm Đài Linh Lan không còn sức kêu gào, vừa cung kính đáp.
"Để xem ai động thủ trong đó, thuận tiện xem là ở đâu."
Ngụy Tác quét thần thức mấy lần, xác định quanh đó không còn tu sĩ thì không lãng phí thời gian, tế xuất Thiên hải thần lan kính của Hoàng Đạo Quân.
"Cái gì đây?"
Cảnh tượng trong Thiên hải thần lan kính khiến bọn Ngụy Tác cả kinh.
Không phải Thiên Cửu thần quân và Thần Lan vương Yến Bắc Quy mà là lục sắc nhân hình yêu thú lướt đi trong phế khư rộng kinh nhân, trông không khác nào lục sắc linh quang, không hề có nguyên khí dao động.
"Yêu thú gì nhỉ? Tu sĩ ở đây bị yêu thú diệt sạch?" Lục bào lão đầu kêu lên đầu tiên.
"Hình như là Phệ linh thú?" Ngụy Tác nhíu mày, thập phần hồ nghi, nhân hình yêu thú tuy khác Phệ linh thú nhưng lục quang trên mình nó và nét âm hiểm giảo trá thì khiến gã liên tưởng.
"Tám, chín phần là Phệ linh thú gần đạt hóa hình." Linh Lung Thiên cười lạnh nhìn lục sắc nhân hình yêu thú, "Thời đại của ta có ngần ấy đại năng mà không thấy Phệ linh thú cỡ này, không ngờ giờ lại thấy."
"Hóa hình Phệ linh thú?" Ngụy Tác và bọn Hàn Vi Vi tròn mắt.
"Thiên khung tan vỡ cũng là tế ngộ kinh thiên đối với cao giai yêu th, Chả trách có nhiều thần huyền cấp yêu thú xuất hiện." Vu thần nữ và bọn Cơ Nhã nhìn nhau hiểu ra.
Cơ hồ đại bộ phận cao giai yêu thú đều ăn nhục thân và khí huyết tu sĩ để hấp thu linh khí, đề thăng tu vi, tu sĩ chính là linh dược đối với yêu thú, Phệ linh thú thì có thể ăn cả kim đơn, linh thạch để tu luyện. Lúc Thiên khung chưa phá, yêu thú này không thể vào trong, thiếu "lương thực", nhưng Thiên khung tan vỡ rồi thì trong hơn hai trăm năm, chúng ăn không biết bao nhiêu tu sĩ, không biết bao nhiêu linh thạch, thậm chí linh thạch khoáng mạch bị yêu thú hủy hoại, sở thành thử thực lực của chúng đề thăng nhanh hơn bao giờ hết.
"Yêu thú sắp đạt mức hóa hình này thực lực thế nào? Linh trí ra sao?" Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên. Gã không quan tâm Phệ linh thú sắp hóa hình này đến từ đâu mà có thể đối phó được không.
"Theo lời đại năng thời của ta, thực lực hóa hình yêu thú tương đương với chân tiên, yêu thú này chưa thật sự hóa hình, tối đa cũng chỉ Thần huyền ngũ trọng điên phong." Linh Lung Thiên hiểu ý nên giải thích: "Yêu thú này có linh trí không khác gì tu sĩ, nhưng vẫn coi tu sĩ là con mồi, bản tính hung tàn hiếu sát không đổi, còn khó đối phó hơn các tu sĩ cùng cấp."
"Phù đồ rộng quá, không nhìn rõ, vào trong rồi tính."
Ngụy Tác nuốt nước bọt gật đầu, thu Thiên hải thần lan kính, cả toán đi về phía ràn rạt âm phong. Thần huyền ngũ trọng điên phong với Ngụy Tác đương nhiên không có gì uy hiếp, chỉ là phế khư mênh mông, không có gì để tham chiếu thì khó biết yêu thú đó ở đâu, đành đi vào sâu đã.
Hắc sắc âm phong tuy mãnh liệt vô cùng nhưng thần thức gã quét vào không trở ngại gì, cảm tri của gã thậm chí nhận ra âm phong cấm chế tựa hồ là hút cương phong từ cửu thiên cương phong tằng xuống bố trí. Nên cả toán không dừng, gã phát động Vô thủy kiếm kinh, kiếm khí chấn tan toàn bộ âm phong ép tới, dễ dàng đi qua.
"Chỗ này quá rộng." Đi qua hắc sắc âm phong, Hàn Vi Vi tròn mắt.
Phía trước là phế khư bằng phẳng mênh mông, tạo cảm giác như các tòa đại thành tập trung lại, rồi bị hủy diệt. Đông nam tây bắc đều thế, vô cùng vô tận, cả chỗ Phệ linh thú gần đạt hóa hình kia cũng không rõ ở đâu trong phế khư này.
"Như một thiên địa khác, thủ đoạn của Hoang tộc đại năng thật khó tưởng tượng nổi." Trưởng Tôn Cảnh hòa Nguyên Âm lão tổ kinh thán. Họ buộc phải tin rằng Phù đồ được luyện thành từ sao trời.
"Linh Lung Thiên, Phù đồ luyện thành từ sao trời, trong này có tinh hạch không ?" Thủy Linh Nhi đột nhiên khẽ hỏi Linh Lung Thiên.
"Ngươi định dùng tinh hạch luyện chế pháp bảo?" Linh Lung Thiên nhìn Thủy Linh Nhi lắc đầu, "Tuy có nhưng tinh hạch đã bị lấy đi hoặc bị lợi dụng để bố trí cấm chế, không thể còn nổi."
"Ngụy đạo hữu, ở kia có khí tức của tu sĩ đi qua."
Lệ Nhược Hải thả ra một con hỏa hồng yêu thú, ngửi ngửi một chút rồi chỉ vào một phía.
"Lệ cung chủ, Hỏa vu linh miêu của ngài khả ái quá, cho tại hạ mượn chơi hai ngày nhé?" Ngụy Tác gật đầu, độn quang cuốn cả toán về phía Lệ Nhược Hải chỉ, Hàn Vi Vi thì như tìm ra đồ chơi mới, nhìn con mèo hỏi.
Miêu hình yêu thú này đích xác thập phần khả ái, bọ lông đỏ mượt bón, mắt đen nhánh, linh khí vô cùng.
Nó nhe răng với Hàn Vi Vi, hiển nhiên bất mãn với việc nàng ta mượn chơi hai ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Khả ái thật." Hàn Vi Vi thấy linh miêu thì không rời mắt được.
Linh miêu tắc càng sợ hãi, trốn vào tay áo Lệ Nhược Hải.
"Thật đấy, tỷ tỷ không phải người xấu, xem này, tỷ tỷ có bạn cho muội này." Hàn Vi Vi vỗ nạp bảo nang, thả Hỗn nguyên ngân oa ra.
"..." Kết quả linh miêu vừa thấy khí tức Hỗn nguyên ngân oa thì kêu lên thê thảm, không dám thò ra nữa.
"Xem ra muội đúng là xấu, cố ý dọa nó." Chúng nhân thấy Hàn Vi Vi ấm ức thì bật cười. Hỗn nguyên ngân oa khiến Ngụy Tác máynhất động, thả Dương chi điểu và thanh loan ra.
Dương chi điểu và thanh loan là linh điểu, năng lực cảm tri nguy hơn hẳn tu sĩ, ở chỗ hung hiểm thế này càng hữu dụng.
Thả Dương chi điểu và thanh loan đoạn Ngụy Tác trải thần thức, không phát hiện có gì dị thường, cả toán lại đi tiếp, tuy ngạc nhiên nhưng rất dễ dàng.
Bất quá Phù đồ quả rộng đến khó tưởng tượng nổi, tạo cảm giác chỉ là chỗ Hoang tộc bình thường vẫn ở và đặt tu luyện tĩnh thất chứ không có gì đặc biệt nhưng lướt đi gần hai vạn dặm thì phía trước xuất hiện một ngọn núi.
Ngọn núi này y hệt ngọn núi bọn gã thấy lúc vào, có lẽ là một ngọn núi chạy vòng không biết bao nhiêu vạn dặm.
"Sao hả?"
Nọn núi xuất hiện trong tầm mắt không lâu, bọn Vu thần nữ chợt thấy Ngụy Tác sững lại như nhận ra gì đó.
"Nơi đó có khí tức không gian cấm chế, có thể là truyền tống pháp trận."
Ngụy Tác gật đầu, đi trước dẫn đường.
Thêm ba, bốn trăm dặm nữa, ai nấy nhìn rõ trong loạn thạch phế khư cao cỡ mười mấy người có bốn bạch sắc bình đài, bên trên sáng rực bạch sắc linh quang như bốn viên tinh thạch.
"Có nối với không gian đặc biệt nào không?" Nhìn rõ bốn dải bạch sắc linh quang, Hàn Vi Vi nhăn nhó.
"Chắc không phải, chỉ là truyền tống đến nơi khác trong Phù đồ." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn quanh dải sáng rồi nói.
Cả hai nhận ra bạch sắc linh quang tuy đặc biệt nhưng nguyên khí pháp tắc không khác gì truyền tống pháp trận, như thể là một truyền tống pháp trận được kích phát sẵn.
"Lệ cung chủ, Hỏa vu linh miêu có cảm tri được đâu là truyền tống pháp trận đến đâu không?" Ngụy Tác xác định là bốn truyền tống pháp trận thì hỏi Lệ Nhược Hải.
Lệ Nhược Hải vỗ nhẹ Hỏa vu linh miêu nhưng nó hít hà một lúc rồi cào cào mấy cái, lắc đầu. Nó chỉ xác định được bọn Thiên Cửu thần quân đã đến đây còn không biết vào truyền tống pháp trận nào.
"Đành vào từng người." Ngụy Tác trầm ngâm rồi nhìn Linh Lung Thiên, "Cương nha muội, nên vào bên trước?"
"Đằng nào cũng không biết, chỉ dựa vào vận khí, cái nào chả vậy." Linh Lung Thiên nhíu mày.
"Vậy thì chọn trước một cái." Ngụy đến gần dải sang trắng bên trái.
"Đi!" Không hề do dự, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên dẫn đầu, còn lại chỉ sau tích tắc đã tiến vào bạch sắc quang hoa được chọn.
"Chuyện này... ?"
Như dự liệu, Ngụy Tác đi vào dải sáng đúng là truyền tống pháp trận, hoa mắt lên rồi tất cả sáng rõ, được truyền tống đến nơi khác, chưa kịp nhìn rõ, thần thức mới quét ra thì run lên.
Nơi này có thiên địa nguyên khí và tinh thần nguyên khí không khác trước mấy, vẫn còn ở trên Phù đồ nhưng là chỗ khác, trừ tinh thần nguyên khí và thiên hỏa, lôi cương khí tức ra, Ngụy Tác nhận ra linh khí.
Nơi này cũng như Hải Tiên thành khi xưa, dày đặc linh khí!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1206: Linh khí chi địa
Chương 1206: Linh khí chi địa