TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4223

Chương 4223

“Ồ, được”

Mộ Mãn Loan ôm Mộ Nhất Vi xuống xe, đi thẳng vào trong biệt thự.

Không biết vì sao, từ khi gặp Tô Duy Nam tinh thần cô ta có chút không ổn.

Không biết có phải giác quan thứ sáu của phụ nữ hoặc là vì đã quá lâu rồi không thấy người đàn ông này nữa, khiến cô nảy sinh ra một cảm giác xa lạ không chân thật.

Tô Duy Nam ngồi trong xe nhìn thấy dáng vẻ hơi hoảng loạn bỏ chạy của Mộ Mẫn Loan, đôi mắt hoa đào lẳng lơ đó híp lại.

Trong mắt vụt qua một sự phức tạp.

Có những chuyện cho dù anh ấy không muốn nói thì sớm muộn gì Mộ Mãn Loan cũng phải đối mặt.

Nghĩ đến đây, anh dứt khoát chỉnh lại quần áo, trang nhã bước xuống xe.

Anh không nhanh không chậm mà từ từ đi theo sau Mộ Mẫn Loan.

Bởi vì nửa đường Tô Duy Nam có dừng xe lại một lần nên những người khác đã đến trước hơn mười mấy phút rồi.

Khi Mộ Mãn Loan ôm Mộ Nhất Vị chuẩn bị bước vào cửa, bỗng phát hiện ra Tô Lam đang đứng ở đình nghỉ ngơi.

“Tô Lam, sao em lại đứng ở đây?

Sao không vào trong đi?”

Biểu cảm của Tô Lam dường như hơi phức tạp.

Cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt kì lạ của Mộ Mẫn Loan, trong lòng thấp thỏm, kéo Mộ Mẫn Loan đến trước mặt mình: “Mãn Loan, hay là hôm khác cô mới đến nhà tôi đi!”

Lời nói của Tô Lam khiến cho Mộ Mãn Loan mông lung: “Nhà em có khách hả?”

Trước câu hỏi của Mộ Mãn Loan, Tô Lam ngẩn người một lát.

“Không phải.”

Tô Lam lập tức lắc đầu, nhưng sau hồi cân nhắc cô cảm thấy có chút không thỏa đáng lại gật đầu: “Tính là vậy đi.”

Ra là có khách đến nên mình không tiện đi vào!

Mộ Mãn Loan vốn là người dịu dàng chu đáo, khi nghe Tô Lam nói như Vậy, cô ta liên mỉm cười gật đầu: “Vậy được, bây giờ chị đưa Nhất Vi về nhà, hôm khác mới đến thăm mọi người.”

“Được.”

Tô Lam không ngờ rằng Mộ Mẫn Loan lại dễ nói chuyện như vậy, thở phào một hơi.

Nhưng Mộ Mãn Loan vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy vai của mình bị giữ lại.

Cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Tô Duy Nam đứng ở bên cạnh mình.

Anh ấy đang năm lấy vai của mình giống như không định cho mình đi.

“Ngoại trừ đàn em của anh ra, trong nhà em chắc không còn vị khách nào nữa chứ?”

Tô Duy Nam bình thản nói với Tô Lam, giữ lấy vai của Mộ Mãn Loan, xoay người định đi vào.

Bây giờ thấy kẻ đầu sỏ Tô Duy Nam này vấn có thể bình thản như vậy, Tô Lam có chút gấp gáp.

Cô xoay người cản Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan ở trước mặt lại: “Anh, anh nhất quyết phải như vậy sao?”

Tô Duy Nam nhìn cô không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy lại rất kiên định.

Cô bất an như có lửa đốt nhìn Mộ Mãn Loan: “Anh, bây giờ Nhất Vi cũng ở đây, nếu như anh muốn nói gì với Mẫn Loan cũng không cần phải vội vàng một lúc này!”

Nhìn thấy phản ứng này của Tô Lam, Mộ Mãn Loan vấn luôn im lặng đứng ở một bên bỗng thay đổi sắc mặt.

Cô ta hơi bất an nhìn lên Tô Duy Nam ở bên cạnh, rốt cuộc anh ấy đang giấu mình cái gì?

 

Đọc truyện chữ Full