TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4241

Chương 4241

“Anh Tử Việt!” Mộ Nhất Vi tỏ ra vô cùng ngoan ngoấn mở miệng.

“Em cái con nhóc ngu ngốc này, rõ ràng là con bé đó không hề thích em, tại sao em lại vẫn cứ muốn đến gần con bé đó làm gì?”

“Có phải là khi con bé đó bắt nạt em thì em cảm thấy rất vui vẻ hay không hả?” Hai đầu lông mày của Quan Tử Việt nhíu lại thật chặt, trong giọng nói cũng chất chứa thái độ hết sức khó chịu.

Cậu bé đã cảnh cáo Mộ Nhất Vi ngay từ đầu rằng ở trên thế giới này chỉ có một mình cậu bé tên Quan Tử Việt mới có thể bắt nạt cô nhóc Mộ Nhất Vi, còn những người khác thì cho dù có là ai cũng không được!

“Nhưng mà… Nhưng mà em thấy lúc phải tiêm bạn ấy khóc vô cùng dữ dội, cho nên mới cảm thấy bạn ấy rất đáng thương…” Mộ Nhất Vi vẫn còn rất nhỏ tuổi, cho nên cô bé không hề thù dai.

Mặc dù nói, tại thời điểm khi mà Bảo Anh giết chết con chim nhỏ đang bị thương kia trông cô bé rất đáng sợ, rất tàn ác, Mộ Nhất Vị cũng thực sự là đã bị dọa cho sợ hãi đến hốt hoảng.

Nhưng khi nghe đến giọng nói đau đớn của Bảo Anh khóc lúc bác sĩ tiêm.

Đột nhiên trong lòng cô bé nảy sinh sự đồng tình.

Quan Tử Việt lạnh lùng khit mũi một tiếng, cậu bé trách cứ liếc cô bé một cái: “Vậy được thôi, em cứ tiếp tục ở đây làm đứa ba phải đi, sau này đừng đi theo anh, anh không quan tâm đến em nữal”

Mộ Nhất Vi nghe thấy vậy thì cô bé trở lên lo lắng.

Cô bé chạy nhanh đến sau lưng của Quan Tử Việt, nắm chặt tay áo của cậu bé: “Không được, anh Tử Việt đã nói rồi, anh sẽ luôn bảo vệ em, em phải đi theo anh!”

Quan Tử Việt không nhịn được quát nhẹ một câu: “Đi đi, buông tay rat”

Mộ Nhất Vi nhất quyết không chịu thả tay ra: “Em không buông đâu!”

Hình như Mộ Nhất Vi đã biết được tính cách của Quan Tử Việt, cô bé đi theo sát phía sau cậu bé, giống như một miếng da trâu dính trên người cậu bé Vậy.

“Em thật phiền phức!”

Khi Quan Tử Việt nói câu này, tuy trong giọng nói của cậu bé có sự mất kiên nhân, nhưng chuyện rõ ràng nhất là cậu bé sẽ không đuổi cô bé đi, Mộ Nhất Vị vui vẻ đi theo sau cậu bé, đôi mắt của cô bé trong suốt nhìn cậu bé nói: “Anh Tử Việt, anh có thể vứt con rắn giả đó đi được không?”

Quan Tử Việt không vui nhíu mày nói: “Chuyện anh có vứt con rắn giả đó đi liên quan gì đến em?”

“Bởi vì em cảm thấy hình như Bảo Anh rất sợ răn, nếu như bạn ấy lại bị giật mình, chẳng phải bạn ấy sẽ bị tiêm một lân nữa?”

“Nếu em quan tâm con bé đó như vậy, thì em trực tiếp đi nói cho nó biết là anh cố ý dọa nó là được!”

NEIN- Mộ Nhất Vi còn chưa nói xong, thì Quan Tử Việt đi phía trước đột nhiên dừng bước lại.

Mộ Nhất Vi không chú ý đến việc này, nên đầu cô bé đụng vào bả vai của cậu bé.

Khi cô bé ngẩng đầu lên thì cô bé nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam xanh mét đứng cách đó không xa, vẻ mặt của cô rất khó coi. Mộ Nhất Vi còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong nháy mắt sắc mặt của Quan Tử Việt đã xệ xuống, vẻ mặt của cậu bé rất ảm đạm.

“Gõ Mộ Nhất Vi đi vòng qua Quan Tử Việt, cô bé vui vẻ chạy về phía Tô Lam ở bên kia.

Tô Lam liếc mắt trừng Quan Tử Việt một cái, sau đó tự tay bế Mộ Nhất Vi lên.

“Cô, lúc nào thì mẹ và em trai con sẽ về ạ?”

Trước câu hỏi ngây thơ của cô bé, Tô Lam không biết trả lời như thế nào: “Có thể sẽ muộn hơn một chút, được rồi, Vi Vi có đói bụng không? Mẹ Bảo cố ý làm cho con một ít kem, con có muốn đi ăn một cái không?”

“Oa, kem! Con muốn, con muốn!”

Trong khi nói chuyện, Mộ Nhất Vi đã vui vẻ chạy về phía nhà bếp.

Đọc truyện chữ Full