TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 1970: Nổ xong chạy

Nghiêm túc đánh giá Bá Vũ Điện cùng với hai người Lạc Nam, tên cầm đầu đội quân Thiên Yết cao giọng quát:

 

“Các ngươi là kẻ nào? vì sao xâm nhập địa bàn Thiên Yết Tộc ta gây náo loạn?”

 

Lạc Nam không dám xem thường, ngược lại chắp tay lên tiếng: “Vị tướng quân này, chúng ta không có ý mạo phạm, chỉ vô tình bị kẻ địch truy đuổi vào nơi này mà thôi.”

 

“Kẻ địch?” Thiên Yết Tướng Quân nhíu mày quan sát xung quanh, quả nhiên phát hiện có vết tích của một cuộc chiến, mà cũng vì thanh thế to lớn trước đó của Bá Vũ Điện đã kinh động đến lòng sa mạc khiến bọn hắn cảm ứng được.

 

Nhưng dù lời nói của Lạc Nam là thật, hắn cũng không có ý định bỏ qua, cái đuôi đầy nọc độc uốn lượn giữa không trung, hừ lạnh một tiếng:

 

“Các ngươi quậy tung địa bàn của tộc ta rồi muốn rời khỏi? thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy?”

 

Lạc Nam trong lòng trầm xuống, tuy nhiên vẫn kiên nhẫn gật đầu.

 

Quả thật một phần hoàn cảnh nơi này đã bị cuộc chiến vừa rồi làm hư hại, không gian rạn vỡ, sa mạc bị xới tung thành một cái thung lũng rất lớn.

 

Lạc Nam kiên nhẫn điều động Không Gian Đỉnh và Linh Thổ Đỉnh, cuồn cuộn cung cấp Không Gian Thánh Lực và Thổ Thánh Lực tiến ra bao trùm chiến trường, trợ giúp thiên địa hồi phục.

 

Có lực lượng của hắn, thung lũng giữa sa mạc nhanh chóng được lắp đầy, không gian rạn nứt cũng cấp tốc khép lại, mọi thứ trở nên hoàn hảo.

 

“Dị Thổ?”

 

Mà khi nhìn thấy Thổ thuộc tính của Lạc Nam, đám Thiên Yết Tộc trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.

 

Bọn hắn chủ tu Thổ Hệ và Độc Hệ nên khi chứng kiến Dị Thổ cực kỳ thèm thuồng.

 

“Chúng ta đi được rồi chứ?” Lạc Nam giả vờ không thấy ánh mắt tham lam của đám người này, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

 

Địa bàn bị hư hại hắn đã giải quyết hoàn toàn, đôi bên không ai nợ ai.

 

“Để lại Dị Thổ và kiện pháp bảo này của ngươi xem như lộ phí, ngươi mới có thể cút!” Thiên Yết Tướng Quân cười lạnh nói.

 

Đám Thiên Yết Quân cũng hưng phấn cười gằn, từng cặp chân chuyển động, phân tán ra xung quanh bao vây Bá Vũ Điện vào trung tâm như sợ Lạc Nam sẽ bỏ trốn.

 

“Các ngươi đừng quá đáng!” Giao Linh nổi giận quát, thái độ hống hách của đám Thiên Yết Tộc này thật sự không thể ngửi nổi.

 

Lạc Nam lắc đầu ra hiệu nàng bình tĩnh, hắn xem như hiểu ra mặc kệ ở nơi nào tại Nguyên Giới, ngươi càng tỏ ra hữu hảo nhường nhịn càng khiến đối phương được nước làm tới, ngược lại chỉ có thực lực mới là thứ căn bản nhất để đổi lấy sự tôn trọng.

 

Nếu Lạc Nam hiện tại là một vị cường giả cấp Chí Tôn, e rằng đám Thiên Yết này hận không thể nịnh bợ hắn, tìm đủ phương thức để hắn rời đi càng nhanh càng tốt, làm sao dám gây khó dễ cho hắn?

 

Trong lòng hiện lên một ý niệm.

 

“Các ngươi muốn Dị Thổ đúng không?” Lạc Nam cười cười: “Cho các ngươi là được.”

 

Hắn nâng nhẹ bàn tay, Linh Thổ Đỉnh đã hiện ra xoay tròn bên trên.

 

Cảm ứng được hàng loạt loại Dị Thổ bên trong Linh Thổ Đỉnh, sắc mặt của đám đông Thiên Yết Tộc càng hiện rõ sự thèm muốn.

 

Lạc Nam dứt khoát cầm Linh Thổ Đỉnh ném đến tên Thiên Yết Tướng Quân.

 

Thiên Yết Tướng Quân trong lòng nghi hoặc, không nghĩ đến đối phương lại ngoan ngoãn giao ra tất cả Dị Thổ cho mình một cách dễ dàng như vậy, âm thầm ngờ vực có âm mưu.

 

Nhưng cẩn thận cảm nhận lại chẳng có chút cảm giác nguy hiểm nào, Linh Thổ Đỉnh như một kiện pháp bảo không gian đang chứa đựng nhiều loại Dị Thổ mà thôi, hoàn toàn không gây uy hiếp cho hắn.

 

Cuối cùng Thiên Yết Tướng Quân vẫn không nhẫn được sự tham lam, đưa tay cầm lấy Linh Thổ Đỉnh.

 

Đúng khoảnh khắc này, Lạc Nam miệng nở nụ cười khát máu:

 

“Bạo!”

 

Linh Thổ Đỉnh lập tức hư không tiêu thất, trở về trong đan điền của Lạc Nam.

 

Nhưng thứ nó để lại là mười cái lò luyện đan và một khối ngọc bội đang được kích nổ.

 

ĐÙNG!

 

Thiên Yết Tướng Quân và một đám thuộc hạ chưa kịp định thần, toàn bộ sa mạc chính thức bị xới tung, trời đất quay cuồng dữ dội.

 

Thiên băng địa liệt, 50 đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ bạo tạc giữa hoang mạc, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy toàn cảnh sự kiêu sa, hoa lệ của sự chết chóc…

 

Cát bụi mịt mù tạo thành vô số đám mây hình nấm phô thiên cái địa.

 

Đây chính là uy lực đến từ mười cái lò luyện đan, mỗi một lò được Lạc Nam dồn nén tận 5 đoá Hoa Tàn Thế Vẫn được ngưng tụ từ Bá Lực trạng thái toàn thịnh.

 

Nhưng từng ấy chưa phải là tất cả, một khối ngọc bội kia chính là một trong ba thủ đoạn bảo mệnh mà hắn cướp được từ tay Hải Mạn Sa, bên trong chứa đựng công kích toàn lực của Hải Long Cung Đại Trưởng Lão.

 

NGAO!

 

Long ngâm phô thiên cái địa, hư ảnh Thủy Long Yêu Thánh Đế hiện ra giữa vụ nổ, vuốt rồng thô bạo xuyên thủng cơ thể Thiên Yết Tướng Quân.

 

Mặc dù đều là Thánh Đế, Thiên Yết Tướng Quân không thể nào mạnh bằng Hải Long Đại Trưởng Lão được, lại thêm bất ngờ chẳng kịp đề phòng nên trúng phải công kích chí mạng, không chết cũng trọng thương.

 

Vụ nổ nhấn chìm tất cả, bao gồm cả đội quân hàng vạn cá thể, tử thương vô số.

 

“Đoạt Hồn! Đoạt Hồn! Đoạt Hồn!”

 

Lạc Nam đứng giữa Bá Vũ Điện điên cuồng điều động Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cướp đoạt Linh Hồn của đám Thiên Yết Tộc bị nổ tan xương nát thịt.

 

Đẳng cấp của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn theo đó điên cuồng tăng cao.

 

Ngũ tinh Thánh Bảo, Lục Tinh Thánh Bảo, Thất Tinh Thánh Bảo…

 

“Chúng ta đi!” Lạc Nam hài lòng hạ lệnh.

 

NGAO!

 

Cửu Đại Kim Cương Thiên Long kiêu ngạo ngửa đầu gào rống, Trận Pháp sáng rực bao trùm toàn bộ cung điện bảo vệ chủ nhân ở bên trong, cường hoành xuyên qua vụ nổ dữ dội nghênh ngang mà đi, để lại chúng cường giả Thiên Yết Tộc tức muốn nổ phổi.

 

Giao Linh nhìn nam nhân bá đạo khí phách đứng bên cạnh mình, đáy mắt hiện ra một tia si mê.

 

“Thật sự quá lãnh khốc rồi…” Nàng nhịn không được nhếch môi mộng thì thầm.

 

Sợ rằng đám Thiên Yết Tộc có nằm mộng cũng chẳng nghĩ tới một người trước đó lịch sự ôn hòa, sẳn sàng nhún nhường bọn chúng lại đột ngột chuyển sang trạng thái sát phạt quyết tuyệt như vậy.

 

Ta có lỗi trước vì đã quấy tung địa bàn của các ngươi, ta sẳn sàng nhận sai và khắc phục.

 

Nhưng các ngươi muốn dựa vào điều đó để làm khó ta, muốn cướp đoạt tài sản của ta, các ngươi phải sẳn sàng chuẩn bị cho cái chết.

 

Ngay cả Giao Linh cũng không ngờ bên trong Linh Thổ Đỉnh đã được Lạc Nam ẩn giấu 10 lò luyện đan và một khối ngọc bội ẩn chứa công kích của Hải Long Cung Đại Trưởng Lão.

 

Bị bạo tạc ở phạm vi gần như vậy, Thiên Yết Tướng Quân xem ra lành ít dữ nhiều.

 

Bất quá Lạc Nam cũng không dám nén lại lâu để đoạt hồn Thiên Yết Tướng Quân.

 

Bởi vì hắn không chắc Thiên Yết Tướng Quân có thủ đoạn hộ thân nào hay không, chẳng may kéo dài thời gian lại có cường giả khác của Thiên Yết Tộc kéo đến thì phiền toái lại nối tiếp phiền toái.

 

Vì vậy hắn chỉ Đoạt Hồn tất cả những kẻ chết ngay lập tức khi vụ nổ xảy ra để nâng cấp Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mà thôi, tẩu vi thượng sách.

 

Bá Vũ Điện rời khỏi phạm vi hoang mạc, Lạc Nam đưa mắt nhìn đến nơi đó vẫn còn khói bụi mịt mù, Bá Lực đang tàn phá bừa bãi, tiếng kêu rên thảm thiết của Thiên Yết Tộc lan tràn trong không gian, khóe môi hiện lên một nụ cười.

 

Để chuẩn bị 10 cái lò luyện đan với 50 đóa Hoa Tàn Thế Vẫn, Lạc Nam đã phải bỏ ra rất nhiều công sức trong suốt thời gian qua, Bá Đỉnh cung cấp Bá Lực ngưng tụ Chí Tôn Vũ Kỹ sau đó cạn kiệt, hắn lại cố gắng phục hồi lực lượng rồi tiếp tục ngưng tụ.

 

Lặp đi lặp lại 50 lần liên tục…

 

Một lần nổ đã hao hết tích lũy và bài tẩy của Lạc Nam, hiệu quả có thể không kinh khủng sao?

 

Hắn phát hiện mình càng ngày càng thích cảm giác nổ tung này, thật sự là mỹ lệ…

 

Lạc Nam quyết định có thời gian rảnh sẽ tiếp tục nghiên cứu quyển sách sự mỹ lệ của những vụ nổ, sẳn sàng nổ tung những kẻ dám ngấp nghé tài sản của hắn, biến sự tham lam của bọn chúng trở thành ác mộng.

 

Cảm giác được Giao Linh đang sùng bái nhìn mình chằm chằm, Lạc Nam nhéo nhéo cái mũi của nàng trêu chọc:

 

“Đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết!”

 

“Muội mặc kệ!” Giao Linh ôm chặt cánh tay hắn, phụng phịu nói:

 

“Biết thế lần trước nên đặt điều kiện khác với Thiên Cơ Lâu Chủ, ép ông ta gả đồ đệ của mình cho muội!”

 

“Haha, muội còn chưa đủ bản lĩnh đó!” Lạc Nam cười:

 

“Chưa nói đến Tư Tình, ngay cả các thê tử của ta cũng sẽ không đồng ý.”

 

“Làm tiểu thị nữ cũng được nha…” Giao Linh thổ khí như lan, nhón chân vòng tay qua cổ hắn.

 

Lac Nam nhìn ngắm dung nhan trắng trong không chút tỳ vết của nàng, nhớ đến lần đầu nàng xuất hiện dưới ánh trăng, dung nhan và khí chất như tiên nữ giáng trần, thông minh lém lĩnh lúc này lại bị mình chinh phục, trong lòng cũng có cảm giác thành tựu.

 

Hắn cúi đầu lắp kín bờ môi hồng nhuận ngọt ngào.

 

“Ưm…”

 

Giao Linh rên rỉ mê người, cánh môi trơn mềm cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở dương cương nồng đậm từ phía nam nhân khiến nhịp tim rối loạn.

 

Bờ môi ma sát, hắn tách ra miệng nhỏ thơm tho, cái lưỡi quái ác như linh xà xuất động xâm nhập vào môi thơm, tham lam chiếm lấy hương tân ngọc dịch, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương ướt át của nàng.

 

Môi lưỡi triền miên, Giao Linh khép hờ mắt đẹp, lông mi run nhè nhẹ.

 

Lạc Nam ngồi lên bảo tọa, để nàng ngồi dựa vào lòng mình, vòng tay ôm lấy thân thể mỹ miều của nàng, vừa thưởng thức dư vị của nụ hôn, một tay vừa tham lam tìm đến bầu sữa căng tròn nắn bóp, đùa nghịch.

 

Giao Linh bị hắn hôn đến miệng đắng lưỡi khô, bờ môi hồng nhuận hơi sưng đỏ, lại cảm giác tê dại nơi nhũ hoa trước ngực trong lòng bàn tay thô ráp của hắn, toàn thân như mềm nhũn ra.

 

“Thế nào? còn muốn sao?” Lạc Nam tách môi cười hỏi.

 

Giao Linh yêu kiều thở gấp, sóng nước luân chuyển trong mắt, động tình nhìn lấy hắn thủ thỉ:

 

“Muội đã được Tư Tình tẩu phân phó chăm sóc cho huynh nha…”

 

Nói xong liền thành thói quen hạ thấp người xuống, nửa ngồi nửa quỳ giữa hai chân nam nhân, kéo quần hắn xuống để lộ thanh vũ khí cự đại nóng và cứng như thép nung.

 

Giao Linh thở gấp, nhẹ nhàng hé mở bờ môi ngậm lấy đầu nấm, lưỡi thơm liếm láp đầy ôn nhu.

 

Lạc Nam thoải mái tận hưởng giai nhân hầu hạ, vuốt ve mái tóc của nàng, ung dung nói:

 

“Ta biết muội là nữ nhân cực kỳ thông minh, nhưng muội phải hiểu mình cần thông minh đúng chỗ, một khi bước chân vào Lạc Gia…đối với các tỷ tỷ đi trước chỉ cần ngoan ngoãn, không cần dùng đến mưu kế, hiểu ý ta chứ?”

 

Lạc Nam phải dặn trước điều này, tránh Giao Linh bởi vì ỷ vào mình thông minh mà dùng một chút thủ đoạn để tranh sủng với chúng nữ, đó là điều hắn không mong muốn.

 

Nữ nhân của hắn mỗi người đều quan trọng, không phân nặng nhẹ.

 

Giao Linh liếc mắt lên nhìn hắn, viền mắt đỏ hoe, nhả ra côn thịt, cắn cắn môi nói:

 

“Người ta đã giao Linh Hồn Bổn Nguyên cho huynh, huynh còn lo sợ muội gây phiền toái nữa sao?”

 

Lạc Nam kéo nàng lên ôm lấy, cởi bỏ lớp y phục mỏng manh như lụa, một đôi gò bồng đảo trắng muốt như tuyết, căng tròn vừa tay, bên trên đỉnh là hai đóa anh đào đỏ hồng săn cứng xinh xắn.

 

“Huynh chỉ muốn tốt cho muội…” Hắn cúi đầu ngậm bầu sữa trinh nguyên của thiếu nữ nhẹ nhàng mút vào như an ủi nàng.

 

Giao Linh yêu kiều hừ một tiếng, đặt môi hôn lên trán hắn thì thào: “Tranh sủng chỉ là hành vi của nữ nhân nông cạn ngu xuẩn, huynh xem thường Giao Linh này rồi đó, người thông minh như muội không cần tranh sủng vẫn biết cách khiến huynh sủng ái, thậm chí khiến các tỷ tỷ yêu thương ta!”

 

Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, hàm răng cắn nhẹ lên hạt anh đào của nàng, bàn tay đem bầu sữa còn lại biến thành muôn vạn hình dáng, kéo kéo cái núm mê người.

 

Giao Linh toàn thân run rẩy trước động tác lão luyện của hắn, phía dưới tiểu nội khố đã sớm ẩm ướt, dịch thủy rỉ ra ướt cả đùi nam nhân.

 

Cánh tay Lạc Nam trượt dài xuống đùi nàng, đem cái tiểu khố kéo xuống bắp chân, bàn tay phủ lên cái gò mu mũm mĩm, lướt qua thảm cỏ thơm xanh nhạt chạm vào khe suối hồng phấn ướt đẫm của nàng.

 

“Hức…ngứa, huynh đừng sờ nơi đó…” Giao Linh rên rỉ, lưng trần ưởn ra, tay chân duỗi thẳng vì tê tê dại dại.

 

“Không sờ nữa, ta cắm vào!” Lạc Nam mỉm cười nhìn nàng.

 

Giao Linh thẹn thùng không dám nhìn thẳng hắn, vùi đầu vào ngực hắn trốn tránh như con mèo nhỏ.

 

Lạc Nam hít sâu một hơi, đem đầu côn thịt đặt vào giữa khê cốc, chỉ cảm thấy nơi đó trơn mềm, chật hẹp rất khó tiến vào.

 

Hắn dùng sức tách hai chân của Giao Linh ra, đặt mông nàng ngồi lên đùi mình, côn thịt từ từ chen chút vào tiểu nguyệt.

 

“Muội cảm nhận được huynh rồi…ư…huynh đang vào trong cơ thể muội…” Giao Linh gò má đỏ thẳm như mật đào, mỗi một tấc côn thịt chen vào đều khiến nàng cảm nhận được sự uy mãnh của hắn.

 

Cảm nhận được lớp màn trinh nguyên của thiếu nữ, Lạc Nam dùng sức.

 

“Á…”

 

Theo một tiếng rên rỉ thất thanh của Giao Linh, hai bộ phận tư mật đã gắt gao kết hợp cùng nhau, máu đào chảy dài cùng từng giọt nước.

 

Lạc Nam thoải mái thở dài, ôm siết thân thể như ngọc đang giật nhẹ trong lòng mình.

 

Giao Linh chảy nước mắt nhưng lại nở nụ cười mãn nguyện, nhỏ giọng thì thào:

 

“Không ngờ rằng có một ngày muội lại mong chờ được một nam nhân chiếm hữu…”

 

Lạc Nam nghe vậy cắn nhẹ vành tai nàng: “Giao Linh Công Chúa quen được vô số nam nhân truy cầu, sẳn sàng quỳ dưới chân, nay lại cam tâm tình nguyện hiến dâng cho ta, có tiếc không?”

 

“Có gì phải tiếc, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời muội!” Giao Linh nồng nhiệt hôn lấy hắn:

 

“Yêu muội đi!”

 

Lạc Nam làm sao từ chối mỹ nhân thâm tình, côn thịt dùng lực kéo ra rút vào nhục động của nàng.

 

Bạch bạch bạch bạch…

 

Thanh âm nhục dục vang vọng khắp Bá Vũ Điện, Giao Linh oằn lấy cơ thể trần trụi trắng nõn như rắn nước không xương trong lòng nam nhân, tận hưởng sự mạnh mẽ bá đạo của hắn.

 

“Sướng quá…cảm giác này thật tuyệt…muội như bị huynh nhấn chìm vậy…”

 

Nàng thở dốc mê ly, yêu kiều rên rỉ, môi hôn chặt hắn nên truyền âm ngắt quảng.

 

“Bên trong muội thật mềm, ướt át và chật chội, muốn bóp nát toàn bộ cơ thể ta…” Lạc Nam nói cho nàng nghe cảm giác của mình.

 

“Thế huynh có thích không? sướng không?” Giao Linh lắc lư bờ mông lấy lòng hắn.

 

“Huynh cứng như vậy là do ai hả?” Lạc Nam đâm vào thật sâu.

 

“Vậy thì chơi nhiều một chút!” Giao Linh cắn lấy miệng hắn như khiêu khích: “Mạnh lên, đừng thương tiếc muội!”

 

Lạc Nam gầm lên một tiếng, xoay người đè nàng lên bảo tọa, bắt nàng vểnh cao mông đẹp, hắn từ phía sau hung hăng xâm nhập.

 

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH.

 

“Chết…trời ơi muội…sâu quá, sướng…”

 

Ở tư thế này Giao Linh chỉ cảm thấy linh hồn như lìa khỏi cơ thể, dục tiên dục tử, khắp ngõ ngách bên trong nàng đều bị nam nhân khai thác triệt để.

 

“Ca ca không công bằng, rõ ràng muội theo ngươi trước Giao Linh!”

 

Một tiếng hét bất mãn vang lên, chỉ thấy Liễu Mộng Mộng phồng má hiện ra, căm tức nhìn lấy hắn.

 

Nàng chứng kiến Lạc Nam đang cùng Giao Linh ở tư thế xấu hổ, chủ động cởi xuống xiêm y để lộ ngọc thể mê đắm lòng người với những đường cong dụ hoặc.

 

“Khanh khách!” Giao Linh thấy cảnh này nở nụ cười trêu ghẹo: “Mộng Mộng đừng giả bộ, trạng thái Nhân Long hợp nhất khiến cảm giác của chúng ta tuy hai mà một, ta sướng thì muội sướng, rõ ràng được Tiểu Nam đâm sướng đến mức chịu không nổi mới nhảy ra, còn ra vẻ u oán.”

 

Liễu Mộng Mộng bị nói trúng tim đen xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, nhưng đã đến nước này cũng chỉ có thể quyết đoán đến cùng, nàng ở bên cạnh vòng tay ôm lấy Lạc Nam nũng nịu:

 

“Mộng Mộng từng nói lớn lên sẽ gả cho ca ca.”

 

Lạc Nam kéo lấy nàng ôm lấy, lời nói ôn nhu: “Ta mang theo muội từ Bình An Thành đến tận nơi này, còn không phải muốn nuôi cô dâu từ bé sao?”

 

Hắn biết là thời điểm nên cho Liễu Mộng Mộng một câu trả lời, một kết quả ngọt ngào mà tiểu nha đầu xứng đáng có được.

 

Liễu Mộng Mộng nghe vậy sung sướng muốn chết, hung hăng hôn mạnh vào môi hắn.

 

Lạc Nam thỏa mãn lấy ra một chiếc giường lớn, ôm hai nữ đặt lên, lần lượt chinh phạt.

 

Tiếng thở dốc của nam nhân, thanh âm rên rỉ tiêu hồn thực cốt của nữ nhân.

 

Nhất long song phượng, xuân sắc thật lâu không tiêu tán…

 

 

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

 

...

Đọc truyện chữ Full