Chương 3080
Tiếng nói vừa dứt, A-dam trực tiếp định vung cánh tay, chuẩn bị giết Tô Nhan.
Anh ta không thể chịu thua.
Nếu anh ta đã làm thì quyết không thể lùi về sau, bằng không nếu rơi vào tay Lâm Dương, tất nhiên là sống không bằng chết.
Thà rằng như vậy, chi bằng tàn nhãn một chút, cho dù chính mình không thăng được, ít nhất cũng có thể để bác sĩ Lâm hối hận.
Nhưng anh ta vừa muốn di chuyển.
Phụt!
Máu tươi đột nhiên bắt tung tóe.
Một cảm giác đau đớn thấu tim đột nhiên truyền tới từ cánh tay.
Hô hấp của A-dam run lên, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện cái tay cầm dao găm của chính mình kia… chẳng biết lúc nào đã rơi xuống đất.
Bên cạnh mình, một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng thẳng.
“Cái gì?
A-dam kinh hãi đến biến sắc.
Lúc này mọi người xung quanh mới phát hiện trong bức tường người của bọn họ, chen vào không ít bóng người thân hình kỳ lạ.
Những bóng người này đã hoàn toàn bao vây Tô Nhan. Mới vừa nấy Tô Nhan còn rơi vào nguy hiểm, giờ khắc này đã được Lâm Dương khống chế hoàn toàn.
“AI”
Toàn bộ mọi người sợ đến kêu gào thành tiếng.
Những người này tồn tại giống như bóng ma, bọn họ nào. đã gặp qua?
“Những thứ này là ai? Bọn họ là người gì?
“Cứu… Cứu mạng…”
“Quỷ! Bọn họ là quỷ…”
Âm thanh run rẩy bên tai không dứt.
Tất cả mọi người vô cùng kinh hoảng.
Ngay cả Tô Nhan cũng giật mình.
Chỉ thấy Lâm Dương đi tới, kéo Tô Nhan từ trong đám người ra, bình tĩnh nhìn đầu mào gà.
“Anh nói anh đã từng điều tra tôi, vậy thì, anh biết bọn họ là ai không?”
Màu sắc khuôn mặt của đầu mào gà không rõ, nhìn những người giống như bóng ma này, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, bịt cái tay cụt cắn răng nói: “Tôi nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước có người nói học viện Phái Nam Y có ma, sau đó bác bỏ tin đồn nói là công nhân viên, nhưng cho tới nay các công nhân viên “ma” này cũng không biết là người nào, lẽ nào… là bọn họ?”
“Đúng, bọn họ vốn là cận vệ của tôi, nhưng trước đây tôi có việc cần xử lý khẩn cấp, nên để bọn họ ở lại học viện giữ an toàn!
Lần này Tô Nhan xảy ra chuyện, tôi lập tức dẫn bọn họ tới đây: Lâm Dương bình tĩnh nói.
Biểu hiện của đám người đầu mào gà cực kỳ phức tạp.
“Tô Nhan, em không sao chứ?’ Lâm Dương không để ý đến mấy người đó nữa, trực tiếp mở miệng.
“Tôi không sao, chủ tịch Lâm, lần này may là có anh…” Trong lòng Tô Nhan vẫn còn sợ hãi. “Không có chuyện gì là được rồi, cuối cùng cũng không đến muộn”