Chương 3107
Đường chủ Hồng cứ thế mà bị giết ư? “Bác sĩ Lâm, mày… mày quá lộng hành! Mày thực sự cho rằng băng đảng Cá mập. đen chúng tao không đám giết màysao?”
Phó bang chủ Nghiêm Täng thở hổn hến, tức giận, cứ liên tục quát tháo: “Nổ súng! Ngay lập tức bắn cho tao.”
Mọi người ngay lập tức mở chốt an toàn, chuẩn bị súng săn sàng.
Nhưng giọng nói nặng nề của Thang Hắc Sa đột nhiên cất lên: “Tất cả đừng tay l Mọi người ngạc nhiên nhìn lại.
“Đã là năm bao nhiêu rồi thế mà còn đám nhờ cậy súng ống để giết bác sĩ Lâm? Nếu mà đễ đàng như thế thì Bác sĩ Lâm không biết đã bị người ta giết bao nhiêu lần rôi.”
Thang Hắc Sa bước lên phía trước, chắp hai tay ở sau lưng, mắt nhìn Lâm Dương: “Nhưng bác sĩ Lâm à, anh cũng đừng tự cho mình luôn luôn đúng
Băng Cá mập đen của chúng ta có thể tự mình chế ngự Bồ Thành.
Không chỉ là vì có đăm ba cây súng ống, mà còn dựa vào năm đấm nữa đấy”
“Vậy cơ à?”
“Anh nhìn ra ngoài xem xem”
Thang Häc Sa hừ lạnh.
Than Lâm hướng ánh nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới nhìn thấy vài bóng người, ai nấy đều có đáng vẻ kích động, hoảng sợ.
Có một năng lượng vô cùng mạnh mẽ từ bên ngoài đẩy tỏa ra một cách vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên rồi.
Cường giả của băng đảng cá mập đen đây rồi.
Nơi này là hang ổ của Băng đảng Cá mập đen, sao có thể chỉ đựa vào vài ba tên xã hội đen cầm mấy khẩu súng được chứ. Thang Hắc Sa cũng không phải là một tên ngốc.
Lăn lộn trong giới này mà không mời vài cao thủ.
tuyệt đỉnh thì rất để bị người có võ thuật cao siêu càn quét. Thang Hắc Sa cũng tiêu tốn không ít công sức cho việc này. Ông ta có tổng cộng là tám người ở bậc chiến vương và bốn người ở bậc tông sư.
Những người này đều là bảo bối, kho báu của ông ta, bình thường đều không để lộ dấu vết ra ngoài. Hôm nay vì có Bác sĩ Lâm đến đây nên ông ta đương nhiên phải gọi người ra để thể hiện một phen chứ.
“Khá thú vị đấy.” Lâm Dương nhẹ nhàng gật đầu.
“Bác sĩ Lâm cũng là một người luyện võ có võ công tuyệt đỉnh, tôi nghĩ năng lực thực sự của mấy vị ngoài kia ắt hẳn anh cũng đã nhìn ra. Nếu thực sự muốn đánh nhau thì tôi không dám nói rằng có thể đánh bại được bác sĩ Lâm, nhưng ít nhất cũng có. thể khiến xương cốt của vị bác sĩ đây gặp chút vấn đề nhỉ. Nhưng ngâm nghĩ kỹ lại thì không phải chúng ta nên bĩnh tĩnh trước sao, có gì thì chúng ta cùng ngồi xuống, từ từ nói chuyệi không cần phải động tay động chân. Không thì cũng chẳng có lợi gì với tôi, cũng chẳng có lợi với anh.” Thang Hắc Sa vô cùng bình thản.
Khí thế của một kẻ bề trên tỏa ra vô cùng rõ ràng.