Chương 3118
Hắn ta liên tiếp lùi vê phía sau, tập trung nhìn vào mới phát hiện đó là một cây kim châm cứu! Thì ra nhát kiếm vừa rồi không phải dùng để giết đội trưởng mà chỉ là một chiêu giả, cây kim châm này mới là vũ khí cuối cùng để đối phó hắn ta! Đội trưởng đội thẩm phán nhíu chặt mày.
Ai cũng đều biết tài chữa bệnh của Lâm Dương, kim châm cứu của anh…
chắc chắn không đơn giản! Nhưng mà, nếu chỉ dựa vào mấy cây kim châm nhỏ bé mà đã có thể chế ngự được đội trưởng, vậy chẳng phải đội thẩm phán của hiệp hội Thiên Khải có tiếng mà không có miếng rồi sao? Lúc này, một tay hẳn ta cầm đao, tay kia chộp lấy những cây kim châm kia, trên ngón tay đột nhiên dấy lên một luông gió mạnh mà như hòa.
Những lưồng gió ấy bao bọc lấy kim châm cứu đang, đâm vào. ngực hắn ta, lần lượt làm chúng nó rưng lên nhằm rút chúng ra! Đây là một phương pháp rút kim châm rất bạo lực có từ thời cổ, người bình thường không thể nào biết đến nó.
Nhưng… phương pháp này lại rất hiệu quả! Đúng như dự đoán, không lâu sau, kim châm cứu đã bị tđội trưởng đội thẩm phán rút ra, tuy ngực hẳn ta chảy máu đầm đìa nhưng đó cũng chẳng phải là một vết thương nặng với hắn.
Sau đó, đội trưởng lại lấy một viên thuốc ra bỏ vào trong miệng.
Lâm Dương lạnh nhạt hỏi: “Đó là thuốc giải độc đúng không?” “Không sai, độc nào nó cũng giải được.
Bác sĩ Lâm, hiệp hội bọn tao bao trùm hết mọi lĩnh vực, dù là dùng đao, kiếm hay độc, bọn tao đều chuyên nghiệp hơn bất cứ ai. Có lẽ mày là một trong những người lấy y thuật làm võ công xuất sắc nhất trên thế giới, nhưng tao phải nói cho mày biết rằng, mày quá non nớt khi có suy nghĩ muốn chống lại bọn tao.” Đội trưởng đội thẩm phán lạnh giọng nói, sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
Đã rất nhiều năm hắn ta không bị thương, bây giờ lại bị Lâm Dương làm chảy máu, sự kiêu ngạo và sát khí đã ẩn núp trong lòng gã ta bấy lâu nay không thể không bùng lên dữ dội. Đội trưởng không kìm nén lại, dường như thanh đao của hẳn ta cũng ngửi được sự xao động trong lòng chủ nhân của mình, bắt đầu nhẹ nhàng rung lên.
Lâm Dương tập trung tinh thần, cũng bắt đầu cảnh giác.
“Bác sĩ Lâm, tiếp chiêu đi!”
Chỉ nghe đội trưởng thấp giọng gào lên, giơ tay chém một đường.
“Xetl”
Thanh đao chém xuống, một luồng gió dữ cũng được phóng thích. Cơn gió ấy như một lưỡi dao xé cả mặt đất, nhanh chóng vút về phía Lâm Dương. Anh lập tức giơ kiếm lên ngăn cản, nhưng cơn gió ấy thật sự quá đáng sợ, người anh mới vừa tiếp xúc với nó mà đã bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất. Trong lúc nhất thời, toàn bộ mặt đất ngoại trừ vùng Lâm Dương đang nằm đều bị cơn gió ấy san bằng. Thật đáng sợ biết bao nhiêu.
Trên lồng ngực Lâm Dương toàn là vết đao chém, áo cũng bị xé làm bảy tám mảnh để lộ ra cơ thể cường tráng, nhưng da thịt anh lại không hề hư hại chút nào cả, thậm chí ngay cả một chút dấu vết gì cũng không có.
Ánh mắt của đội trưởng đội thẩm phán trầm xuống, gã ta lại nhảy qua tàn nhẫn chém xuống, thế công ùn ùn kéo đến như cái mồm khổng lồ của ác quỷ ập về phía Lâm Dương.
Tốc độ quá nhanh! Khí thế quá cuồng bạo!
Lâm Dương còn chưa kịp đứng dậy đã bị đao của tay đội trưởng gây thêm thương tích, cho dù giơ kiếm ngăn cản cũng không chịu đựng nổi.