Chương 3123
Hai cái!
Ba cái!
Cứ như thế, sau khi mười hai thanh đao lướt qua, mọi thứ rốt cuộc trở về với yên lặng.
Các Ảnh Ngự máu me đầm đìa nằm bên cạnh Lâm Dương. Họ hít thở một cách khó khăn, đang trong tình trạng ngàn cân treo. sợi tóc, nếu Lâm Dương không hết toàn lực để bảo vệ tính mạng của họ thì giờ phút này họ đã không còn cả tro cốt... Không nghỉ ngờ gì nữa, toàn bộ các Ảnh Ngự đều đã mất đi sức chiến đấu, tê liệt nằm đó như những chú dê con chờ bị làm thị
Còn Lâm Dương, lúc này anh cũng không trụ nổi nữa. Anh ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt,mồ hôi tuôn như suối. Trên người anh đầy rẫy vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả cái quần tả tơi của anh.
Hiển nhiên, thể chất Võ Thần của anh cũng đã bị phá. Bây giờ ngay cả việc đứng lên cũng khó khăn với anh, càng đừng nói đến chuyện đánh một trận với những kẻ này...
"Bác sĩ Lâm, muốn ráng nữa không?”
Đội trưởng đội thẩm phán thu đao về, chắp hai tay ra sau lưng đi tới.
Lâm Dương không đáp lại, chỉ không ngừng lau mồ hôi, đồng thời anh còn lấy thuốc ra bỏ vào trong miệng.
"Tao nể mày còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như hôm nay, xem như là thiên tài hiếm có trong lịch sử nên không tự tay chém mày, mày hãy tự sát đi." Đội trưởng đội thẩm phán bình Tĩnh nói.
"Tự sát"
" Lâm Dương lên tiếng, thở hồng hộc nhìn hẳn ta: “Tôi đã thắng, vì sao phải tự Sát?”
Thắng? Đội trưởng đội thẩm phán cau mày nhìn Than Lâm từ trên xuống dưới.
Anh ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Lâm Dương không còn khả năng chiến đấu nữa.
Thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt.
Mức độ này tuyệt đối không thể tiếp tục chiến đấu được.
Vậy mà bác sĩ Lâm còn nói như vậy...
Chẳng lẽ, anh điên rồi à? Đội trưởng đội thẩm phán lắc đầu: “Bác sĩ Lâm, mày nhìn rõ tình hình thực tế đi! Mày đã thua rồi. Thật ra, tao rất mong sẽ có vài người như mày tham gia đại hội nhưng tiếc là mày đã tự hại chính bản thân mày. Nhờ có tài năng bẩm sinh nên mày đã đạt được rất nhiêu thành công nhưng cũng chính vì tài năng đó mà mày đã đánh mất chính mình, làm ra một hành động ngu ngốc đến vậy.”
Nói xong, đội trưởng đội thẩm phám lại lấy đao ra định chặt đầu Lâm Dương.
Vốn đĩ hẳn ta muốn cho Lâm Dương cơ hội tự sát, để anh còn chút danh dự cuối cùng nhưng Lâm Dương lại ngoan cố như vậy.
Nếu đã thế, gã ta không cần phải khách sáo.
Giơ đao lên.
Ánh sáng của lưỡi đao sắc như cắt xuyên màn đêm.
Nhưng ngay khi đội trưởng đội thẩm phán đang định đâm đao. xuống...
“A* Cơ thể hản ta chọt run lên, sau đó bụm Tigực thật mạnh, lảo đảo lui vê sau hai bước, không cầm đao nổi nữa nên đao rơi xuống đất.
“Cái gì?" “Đội trưởng”
Những người còn lại của đội thẩm phán ngạc nhiên vội vã lao. vê phía trước đỡ lấy đội trưởng.
Nhưng lại nghe một tiếng “phụt”