TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4283

Chương 4283

Đột nhiên, Mộ Nhất Vi giống như là nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp ngay lập tức: “Cha, con thấy anh Tử Việt rất đáng thương.”

“Vì sao?”

Mộ Nhất Vi ngẩng đầu, đôi mắt của cô bé to và sáng long lanh: “Lúc nãy khi anh Tử Việt bị thương thì đưa con đi trốn ngay, con hỏi anh vì sao không đi tìm bác sĩ thì anh nói nếu như mẹ thấy bộ dạng này của anh ấy, nhất định anh ấy sẽ bị mắng. Cho nên bọn con mới không đi tìm bác sĩ. Cha, vì sao cha sẽ tin lời của con nhưng dì lại không tin anh Tử Việt vậy?”

Tô Duy Nam nhẹ nhàng nhéo mũi Mộ Nhất Vi, cưng chiều nói: “Đó là bởi vì người lớn luôn nghĩ con nít không hiểu chuyện, cho nên đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên người trẻ con. Nhưng mà con yên tâm, sau chuyện này, dì con sẽ hiểu ra thôi.”

“Dạ”

“Như vậy đi, chúng ta lên xem Tử Việt tỉnh chưa nhé?”

“Vâng ạ.”

Trong phòng ngủ ở lầu hai, lúc Tần Tấn Tài khâu vết thương trên trán xong, Quan Tử Việt cũng tỉnh lại. Thằng bé bình tĩnh ngồi trên mép giường, hình như tình hình không tốt lắm.

“Thế nào rồi?” Tô Lam vừa nhìn thấy Tần Tấn Tài đi ra, nước mắt chưa kịp lau đã vội vã hỏi.

“Chị dâu đừng lo lắng, Tử Việt còn nhỏ, va chạm là chuyện khó tránh khỏi.”

“Nhưng cũng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên khả năng khôi phục rất nhanh. Qua một thời gian nữa, vết sẹo ngắn trên trán sẽ từ từ lành lại, không để lại dấu vết quá rõ ràng đâu.”

Sau khi nghe xong những lời này, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Trên cơ thể còn chỗ nào bị thương không?”

Tần Tấn Tài lắc đầu: “Tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho thằng bé rồi, không có phát hiện những vết thương khác. Chỉ là chảy máu quá nhiều, mấy ngày này chị nhất định phải chú ý tẩm bổ một chút.”

“Được.” Tô Lam gật đầu, xoay người đi vào phòng.

“Tử Việt.” Tô Lam đang định nói chuyện cùng Quan Tử Việt lại thấy thằng quay đầu sang bên cạnh.

“Con đang giận mẹ sao?”

Tô Lam thấy trên trán Quan Tử Việt dán một miếng băng gạc màu trắng, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Quan Tử Việt vấn không nói gì.

Sau khi Quan Triều Viễn vào thấy một màn như vậy, sắc mặt anh trở nên khó coi.

Dù sao Tô Lam cũng là vợ của anh, anh còn không dám nhăn mặt với cô nữa là.

“Quan Tử Việt, mẹ đang nói chuyện với con, tại sao con không trả lời?”

Bình thường ở nhà Quan Tử Việt rất nghe lời Quan Triều Viễn nên Quan Triều Viễn vừa nói, Quan Tử Việt không cam lòng quay đầu lại.

Thằng bé mở miệng nói chuyện nhưng lời nói ra lại làm cho Tô Lam cảm thấy đau lòng: “Cha, con có chuyện muốn nói với cha, cha có thể để mẹ ra ngoài không?”

Quan Triều Viễn: “…”

“Ồ, được, mẹ ra ngoài, hai người nói chuyện đi…”

Tô Lam thấy Quan Tử Việt cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện nên vội vàng gật đầu. Cô và Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời đi.

Quan Triều Viễn ngồi đầu giường, thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai mình trở nên tái nhọt, trong lòng anh vô cùng lo lăng.

Chẳng qua vì làm cha tác phong uy nghiêm nên anh không thể biểu hiện hốt hoảng như Tô Lam được: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Quan Triều Viễn đưa tay vén tóc mái trên trán thằng bé rồi nhìn thoáng qua.

Kỹ thuật của Tần Tấn Tài rất tốt, xử lý vết thương khá sạch sẽ. Sau này chỉ cần không dính nước, chăm sóc tốt thì không có vấn đề gì.

Từ trước đến nay, Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm khắc với Quan Tử Việt, ở †rước mặt thằng bé, bình thường anh cũng ít khi nói cười.

Hôm nay anh nhẹ giọng an ủi, dĩ nhiên Quan Tử Việt cảm thấy vô cùng tủi thân. Thằng bé bướng bỉnh căn môi, hốc mắt đỏ đỏ nhưng nhất quyết không chịu rơi nước mắt.

“Vẫn còn giận mẹ sao?” Quan Triều Viễn im lặng thở dài.

Anh đưa tay ôm đứa thằng nhỏ vào lòng.

Mặc dù bình thường anh nghiêm khắc với Quan Tử Việt nhưng sẽ không làm giảm đi tình thương anh dành cho con.

Đọc truyện chữ Full