TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4288

Chương 4288

“Tôi thực sự không thể để một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh con bé, tôi không kham nổi mối nguy hiểm này!”

Sau khi nói xong, một tay Mộ Mẫn Loan bế Mộ Nhất Vi lên, sau đó mau chóng đi ra ngoài.

Cô ta vừa đi vừa bấm điện thoại cho quản gia: “Alo, chú Phúc à? Năm phút nữa lập tức đến biệt thự núi Mikage bên này đón chúng tôi nhé, đúng, lập tức! Ngay lập tức!”

“Mãn Loan…”

Tô Lam còn dự định nói cái gì, nhưng lại bị Tô Duy Nam ngăn lại.

“Chuyện bên này giao cho anh đi, Quan Tử Việt bên kia thì sớm hay muộn anh cũng sẽ cho các em một lời giải thích.”

Sau khi nói xong câu này, Tô Duy Nam nhìn Quan Triều Viễn một chút, quay người nhanh chóng rời đi.

Anh ấy chắc là đuổi theo Mộ Mẫn Loan.

Nhìn thấy bóng lưng của hai người Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan nhanh chóng rời đi, Tô Lam không khỏi thở dài một cái: “Trời ạ, mọi chuyện sao lại biến thành như này chứ?”

Cô thật sự không có cách nào có thể tưởng tượng ra được cô bé xinh đẹp như Bảo Anh, mới vẻn vẹn bốn tuổi thôi, thế mà lại có tâm tư ác độc như vậy.

Chẳng lẽ loại gen ác độc này cũng sẽ di truyên à?

Quan Triều Viễn nhìn bộ dạng ảo não của Tô Lam, lập tức kéo cô đến bên cạnh sô pha ngồi xuống: “Thật ra bọn trẻ con từ lúc nhỏ đã có đầy đủ năng lực phân biệt thị phi rồi.”

“Tục ngữ nói ba tuổi quyết định cả đời, nếu như lúc này không dạy cho bọn nó quan niệm đạo đức chính xác thì về sau muốn uốn nắn cũng sẽ rất khó.”

Tô Lam biết những câu này của Quan Triều Viễn rất có đạo lý.

Dù sao thì chỉ từ việc trên người con trai của mình thì cũng có thể nhìn ra, bình thường những đứa trẻ có suy nghĩ trưởng thành sẽ dùng phương thức gì để xử lý mọi chuyện.

Thậm chí có đôi khi bọn nó còn tỉnh táo hơn người lớn.

“Chồng à, anh nói xem lần này Tử Việt có phải sẽ không tha thứ cho em không?”

Chỉ cần Tô Lam nghĩ đến dáng vẻ vỡ đầu chảy máu của con trai cục cưng của mình thì đã đau lòng như sắp không thở nổi.

Cô không muốn lưu lại một vết nhơ lớn như vậy của mình trong ký ức tuổi thơ của Quan Tử Việt.

Cô cũng không muốn để lại bóng ma không thể xóa bỏ cho con trẻ, dù sao thì bóng ma của rất nhiều bạn nhỏ đều do hai bên cha mẹ mang đến.’Chờ sau khi Tử Việt tỉnh lại, tự em đi nói với nó, người lớn cũng sẽ có lúc phạm sai lâm, biết sai thì có thể sửa đổi, không gì tốt hơn.”

“Ý của anh là chỉ cần em thành khẩn xin lỗi, Tử Việt Sẽ tha thứ em à?”

Quan Triều Viễn híp mắt lại, khuôn mặt anh lộ ra vẻ nhu hòa: “Vậy phải xem thái độ của em thành khẩn đến mức nào, dù sao con trai cũng là em sinh ra, em chắc chắn biết rõ tính cách của nó như nào hơn tôi…”

“Ai, đều là em không tốt…”

“Được rồi, đừng ủ rũ nữa, hai ngày nữa là thời gian Lệ Thiên ký kết với MQ, em đừng có quên chuyện này.”

“Ai dai”

Tô Lam thấp giọng hô một tiếng, cô trực tiếp nhảy lên từ trên ghế salon: “Anh mà không nhắc thì em còn suýt quên mất chuyện này! Gần đây quá nhiều chuyện linh tỉnh, đầu của em như sắp nổ luôn rồi!”

“Không được rồi, chút nữa chờ sau khi cục cưng tỉnh lại, em phải nhanh chóng dõ dành nó, không thì sẽ hỏng việc mất!”

“Mẹ à, mẹ muốn xin lỗi với con như này hả? Một chút thành ý cũng không cói”

Một giọng nói dịu dàng non nớt †truyên đến từ trên hành lang tầng hai bên kia.

Tô Lam ngạc nhiên một chút, theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy Quan Tử Việt mặc đồ ngủ, không biết từ khi nào đã đứng ở bên trên hành lang tầng hai.

Thằng bé vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ, hẳn là vừa mới tỉnh lại.

Nhưng cho dù mới tỉnh dậy, thế nhưng lại có bản lĩnh đi diss mẹ của mình, thằng bé cũng không có vẻ muốn uống.

Đọc truyện chữ Full