TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 1990: Tân lang đến

Tin tức Cốc Chủ thành hôn cùng Lạc Nam công tử không thể nghi ngờ là gây nên một làn sóng náo nhiệt bên trong Hồ Điệp Cốc.

 

Nếu là bình thường, khi Cốc Chủ đột ngột muốn thành hôn với một nam nhân, dù rằng các đệ tử không dám có ý kiến nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ không tán thành, dù sao thì Hồ Điệp Cốc đã sớm chỉ toàn là nữ tử.

 

Tuy nhiên đối tượng là Lạc Nam công tử thì lại hoàn toàn khác, các nữ đệ tử chẳng những không có không vui, ngược lại tán thành vô cùng, thầm khen tốt một đôi thần tiên quyến lữ.

 

Nguyên nhân rất đơn giản, Lạc Nam công tử tuy xuất thân thần bí nhưng bản lĩnh lại phi thường vô cùng, hắn có thể hồi phục cho Chiến Thú của Cốc Chủ…đó là điều mà rất nhiều Ngự Thú Sư nổi danh và ngay cả đệ nhất Y Sư của vũ trụ là Tô Thần Y cũng không thể làm được.

 

Lại thêm trong một quảng thời gian vừa qua, Lạc Nam dạo chơi bên trong Hồ Điệp Cốc làm quen được với không ít nữ đệ tử cho nên các nàng chẳng lạ lẫm gì về hắn.

 

Dung mạo tuấn lãng, khí chất nho nhã, thái độ lịch sự ôn hòa, xuất thủ cực kỳ hào phóng, có thể nói là hình tượng trong mộng của các nữ nhân nha.

 

Nghe nói trong lúc thương nghị, các vị Trưởng Lão cũng có người phản đối cuộc hôn sự này….tuy nhiên đích thân Đại Trưởng Lão Lam Mục lại đứng ra nói tốt cho Lạc Nam công tử, buộc các Trưởng Lão khác cũng phải thuận theo.

 

Vốn các vị trưởng lão cho rằng nhân vật phản đối hôn sự kịch liệt nhất là Bạch Long thì cuối cùng lại hoàn toàn chấp nhận, vậy nên mọi thứ xem như nước chảy thành sông.

 

Cốc Chủ đã ra lệnh không được quá mức phô trương, chỉ cần một buổi lễ nhỏ trước sự chứng kiến của nội bộ Hồ Điệp Cốc là được.

 

Tuy là nói như thế, bất quá cả đời nữ nhân chỉ có một lần kết hôn, lại thêm đối tượng còn là Cốc Chủ, các trưởng lão và đệ tử của Hồ Điệp Cốc làm sao dám tổ chức qua loa?

 

Còn đến mười ngày hôn lễ mới cử hành, toàn bộ Hồ Điệp Cốc đã giăng đèn kết hoa, bắt đầu bày trí những không gian lãng mạn đầy vẻ ngọt ngào.

 

Dược viên và bảo khố xuất động một nửa tích trữ, các Trù Sư miệt mài chế biến đa dạng đủ món ăn ngon, các loại rượu hảo hạng để cùng nhau chúc mừng trong ngày trọng đại.

 

Nội bộ Hồ Điệp Cốc nhộn nhịp trong bầu không khí vui mừng nhưng vẫn tuân theo chỉ thị của Cốc Chủ, không tiết lộ tin tức ra bên ngoài, ngay cả các thế lực phụ thuộc của Hồ Điệp Cốc sống tại Chân Mi Giới cũng không hề hay biết.

 

 

Bên trong kết giới, Tây Thi ngồi ngẩn người ở bên cạnh hồ nước trong suốt, dung nhan tuyệt trần có chút thất thần, ánh mắt vẫn là buồn thăm thẳm…

 

Nói thật nàng cũng có chút khó tin, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cách đó mấy tháng nàng còn chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ mang danh là vợ người.

 

“Thế nào? hối hận rồi sao?” Một tiếng cười trêu tức truyền đến, Bạch Long hai tay chống nạnh lắc lư vòng eo đi đến.

 

Tây Thi lấy lại tinh thần, vuốt nhẹ lọn tóc đen lắc lắc đầu, hiếm thấy cong nhẹ cánh môi nói:

 

“Nhiều năm ta vẫn luôn bồn chồn lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên vì tình trạng thương thế của tỷ ngày một nặng thêm, lần lượt từng vị Y Sư và Luyện Đan Sư bỏ cuộc khiến tâm tình của ta như sắp chết lặng, thậm chí ta đã tuyệt vọng khi Tô Thần Y cũng không dám ra tay can thiệp vào.”

 

“Nhưng sự xuất hiện của đệ ấy đã thay đổi tất cả.”

 

“Để rồi giờ đây tỷ khỏe mạnh hoạt bát, ta cũng không còn phải sống trong lo sợ, mà đệ ấy cũng vì vậy đã đắc tội với nhân vật cường đại bậc nhất phiến vũ trụ này.”

 

“Chỉ từng ấy, nếu có thể ngay cả mạng ta cũng không tiếc…làm sao sẽ hối hận vì quyết định gả cho?”

 

Bạch Long có chút trầm mặc, nàng cũng hồi ức lại những ngày tháng bị thương thế nặng nề giày vò đến chết đi sống lại, kiên trì sống sót là vì một tia ý chí cuối cùng, lo lắng khi mình không còn…Tây Thi lấy đâu ra lực lượng để báo thù cho mình?

 

Khoảnh khắc tên tiểu tử kia bá đạo xua tan linh hồn của Yểm Mộng Thú và nhét vật phẩm trân quý trị thương vào miệng mình, nàng liền biết mình đã thật sự được tiếp tục sống.

 

“Haizz, nhưng có cảm giác như chúng ta đang cố trả nợ cho hắn vậy.” Bạch Long thở dài một hơi:

 

“Ta biết muội không muốn nó diễn ra theo cách như vậy.”

 

“Thế gian nào có chuyện thập toàn thập mỹ?” Tây Thi nhàn nhạt lắc đầu:

 

“Huống hồ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, đệ ấy rồi sẽ rời khỏi nơi này sau khi làm xong đại sự.”

 

Bạch Long trầm mặc không đáp, nàng cũng chẳng thể nói những lời đại loại như kiểu để ta trả mạng lại cho hắn là được, bởi vì những lời như vậy thật sự nông cạn và vô nghĩa.

 

Nhớ lại trận chiến gần đây, Bạch Long bĩu môi:

 

“Thôi thì cũng tạm, tiểu tử kia miễn cưỡng đủ tư cách.”

 

Tây Thi khẽ cười, đưa mắt nhìn quanh hỏi: “Nhắc mới nhớ, gần đây không thấy đệ ấy?”

 

“Hừ, cái tên đó không biết có ý đồ gì…” Bạch Long yêu kiều lên tiếng:

 

“Nghe hắn nói hôn lễ không phải là chuyện riêng của nữ nhân, nam nhân như hắn phải dâng lên sính lễ, đón dâu đàng hoàng hắn mới chịu.”

 

Tây Thi chớp chớp đôi mắt đẹp, chẳng biết vì sao trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.

 

Nữ nhân mà…ngoài mặt thì nói rằng không cần, nhưng hôn lễ là ngày trọng đại của cả đời người, thử hỏi nữ tử nào không muốn có chút gì đó đáng để mong nhớ?

 

 

Một ngày này rốt cuộc cũng đến…

 

Hồ Điệp Cốc tuy là một trong tám thế lực Ngự Thú mạnh nhất nhưng số lượng thành viên lại không nhiều.

 

Ngoại trừ Cốc Chủ, Hồ Điệp Cốc có 5 vị Trưởng Lão, 12 vị Hộ Pháp và hơn nghìn đệ tử mà thôi, tất cả đều là nữ nhân.

 

Hôm nay tất cả đều tập trung ở quảng trường, là nơi tổ chức lễ bái đường thành thân của Cốc Chủ.

 

Chỉ thấy ở tại trung tâm quảng trường, một vị giai nhân thân khoác hỷ phục tân nương, đầu đội khăn voan bao trùm che mất diện mục không thấy được biểu lộ của nàng, nhưng hai bàn tay trắng như phấn của nàng hơi siết chặt trông có vẻ khá là khẩn trương.

 

Năm vị Trưởng Lão ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, phía sau là vị trí của các vị Hộ Pháp, bên trong đó còn có Lý Phượng đã từng quản lý ảo trận mà Lạc Nam tiến vào.

 

Xung quanh là hàng nghìn nữ đệ tử đứng thành hàng ngay thẳng, chừa ra một đường đi có trải thảm đỏ từ lối vào trong Cốc đến tận lễ đường.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị sẳn sàng, chỉ chờ tân lang đến bái đường thành thân.

 

“Đáng hận, giờ lành sắp đến rồi, tiểu tử thúi kia còn chưa xuất hiện?”

 

Núp phía sau quảng trường quan sát tất cả, Bạch Long có chút bồn chồn đi qua đi lại.

 

“Hôm nay là hôn lễ của Tây Thi chứ không phải của ngươi, khẩn trương như vậy làm cái gì?”

 

Một thanh âm nhàn nhạt không có nhiều cảm xúc ở bên cạnh truyền đến.

 

Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một nữ tử toàn thân phủ trong tà váy dài đen tuyền, thân thể mơ mơ hồ hồ, đầu đội một chiếc nón tròn bè ra đan từ nhánh trúc, xung quanh viền nón là vải đen rủ xuống che phủ từ đầu đến cổ, không thể thấy rõ dung mạo.

 

“Hừ, tiểu hồ điệp chết tiệt, Tây Thi chính là muội muội của chúng ta, ngày nàng theo chồng ta làm sao không lo cho được?” Bạch Long thở hổn hển nói.

 

Nữ tử váy đen không thèm để ý, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn.

 

Có thể thấy tính cách của hai nàng hoàn toàn trái ngược nhau, một người cuồng nhiệt thẳng thắn như ánh nắng, một người điềm tĩnh như sương đêm.

 

“Vì sao Lạc công tử còn chưa đến?”

 

Mà lúc này không những Bạch Long thắc mắc, ngay cả các Trưởng Lão cũng có phần nhíu mày.

 

Giờ lành sắp đến còn chưa thấy bóng dáng Lạc Nam đâu, chẳng may hắn chuồn mất dạng, đến khi đó Tây Thi còn sống được sao?

 

Nữ nhân người ta đã giăng đèn kết hoa, mặc vào hỉ phục chờ ngươi đến đón, thử tưởng tượng nếu tân lang còn không xuất hiện, tủi nhục uất hờn mà nữ nhân gánh chịu thật sự vô pháp diễn tả.

 

Bởi vì hậu quả quá mức nghiêm trọng, cho nên toàn bộ Hồ Điệp Cốc đều siết nhẹ nắm tay, âm thầm vì Tây Thi lo lắng.

 

“Báo…báo…”

 

Một thanh âm hớt ha hớt hãi truyền đến, chỉ thấy có nữ đệ tử hổn hển chạy vào cấp báo.

 

“Lạc Nam công tử trở về?” Một vị Trưởng Lão nhịn không được hỏi.

 

Tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về nữ đệ tử, bởi vì các nàng đều nhận ra nữ đệ tử này đảm nhiệm vị trí trông coi bên ngoài sơn cốc.

 

“Không…” Nữ đệ tử lắc đầu.

 

“Vậy ngươi gấp gáp cái gì?” Mấy nữ bất mãn trừng mắt.

 

“Đại sự a…” Nữ đệ tử nuốt một ngụm nước bọt, kích động đến khoa tay múa chân:

 

“Bên ngoài có Tộc Trưởng của các Tộc Thần Thú, ngày thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi đang muốn bái phỏng.”

 

“Cái gì?” Toàn bộ Hồ Điệp Cốc nhảy dựng, Đại Trưởng Lão càng là lắp ba lắp bắp:

 

“Bọn họ đến đây làm gì? gây sự sao?”

 

Ai cũng biết các tộc Thần Thú cực kỳ kiêu ngạo và chán ghét Ngự Thú Sư, không muốn trở thành Chiến Thú, hiện tại kéo đến một thế lực Ngự Thú như Hồ Điệp Cốc chẳng phải lớn chuyện sao?

 

“Không…bọn họ không có ý xấu, bằng không đã cường thế đánh vào rồi.” Nữ đệ tử lắc đầu kịch liệt, vỗ vỗ lòng ngực để lấy lại bình tĩnh:

 

“Bởi vì số lượng cường giả đến rất nhiều, nếu có đánh thẳng vào thì chúng ta cũng ngăn không được.”

 

“Nói cũng phải…” Các vị Trưởng Lão lẩm bẩm, đồng loạt đưa ánh mắt sang Tây Thi.

 

“Nếu đã đến thì là khách, cho họ vào đi!” Tây Thi nhẹ mở miệng.

 

Nữ đệ tử gật mạnh đầu, vội vàng chạy ra báo tin.

 

Các vị Trưởng Lão và Hộ Pháp cùng nhau ngồi thẳng lưng, ở trong tư thái sẳn sàng chiến đấu.

 

Tuy lời vừa nói là như vậy nhưng đề phòng vẫn hơn, có trời mới biết dụng tâm của các Thần Thú cao cao tại thượng rốt cuộc là ý gì.

 

Rất nhanh, lần lượt có người đi bộ vào lễ đường.

 

Không sai, chính là đi bộ.

 

Mà khi nhận ra thân phận của những người này, nhịp tim của các Trưởng Lão đập nhanh đến cuồng loạn, ngay cả Bạch Long và nữ tử đứng bên cạnh cũng nghiêm sắc mặt.

 

Bởi vì tất cả bọn họ đều là Yêu Thánh Tôn cấp cường giả, bá chủ nhất phương.

 

Ngày thường đi đến đâu cũng là thượng khách, bay lượn trên bầu trời hoặc cưỡi Pháp Bảo quý giá, làm sao đồng loạt đi bộ hết ở Hồ Điệp Cốc thế này?

 

Điều này chứng minh điều gì? chứng minh tất cả bọn họ đang giành sự tôn trọng lớn nhất cho Hồ Điệp Cốc, thà đi bộ ở nơi này chứ nhất quyết không bay lượn hay cưỡi pháp bảo trên đầu mọi người.

 

“Hahaha, Bạch Hổ Tộc chúc mừng đại hỉ của Hồ Điệp Cốc Chủ và Lạc Nam công tử, dâng lên lễ vật mười bình Bạch Hổ Cao, năm viên Thánh Vương Yêu Đan!” Một vị nam tử sang sảng cười lớn, trên tay cầm một khay lễ vật.

 

“Khổng Tước Tộc hân hạnh tham gia đại hôn Lạc Công Tử và Hồ Điệp Cốc Chủ, dâng lên lễ vật mười nhánh Khổng Tước Vũ, năm hạt Khổng Tước Châu.” Lại một nhân vật đại diện chân thành nói.

 

“Huyền Vũ Tộc cung hỉ đại hôn Lạc Nam công tử và Hồ Điệp Cốc Chủ, dâng lên năm cái Huyền Vũ Mai Rùa có khắc Trận Pháp cao cấp, một hạt Thánh Tôn Yêu Đan.” Lão già tộc trưởng kính cẩn lên tiếng.

 

“Thủy Kỳ Lân Tộc chúc mừng thần tiên quyến lữ, chúc nhị vị bách niên giai lão, nay nguyện dâng lên Thủy Lân Ngọc Bích mười viên, vảy Thủy Kỳ Lân năm mảnh, trăm mỏ Nguyên Thạch.”

 

“Kim Ô Tộc dâng mười đóa Kim Ô Hoa chứa đựng Kim Ô Diễm tinh khiết, năm đôi Kim Ô Trảo, trăm mỏ Nguyên Thạch!”

 

“Chu Tước Tộc chúc mừng…”

 

“Thanh Loan Tộc cung hỉ…”

 

“Côn Bằng Tộc bày tỏ chút lòng thành…”

 

“Chúng ta đại diện các tộc Thần Thú chúc phúc Hồ Điệp Cốc Chủ cùng Lạc Nam công tử…”

 

Nghe từng thanh âm vang dội, nhìn từng loại lễ vật quý giá không thể đo lường được dâng lên, toàn bộ Hồ Điệp Cốc cảm thấy choáng váng.

 

Các vị Trưởng Lão và Hộ Pháp chẳng biết từ bao giờ đã đứng thẳng người lên, trên mặt bao phủ chấn kinh chi sắc.

 

Hàng nghìn nữ đệ tử trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình đang nằm mơ.

 

Bạch Long và nữ tử váy đen ẩn phía sau quảng trường chỉ biết im lặng.

 

Toàn bộ Hồ Điệp Cốc rơi vào không khí yên ắng cực kỳ quỷ dị.

 

Hồ Điệp Cốc từ bao giờ có được mặt mũi và thể diện đến mức như thế nào hả?

 

Chưa từng có…từ khi thành lập đến nay chưa từng có.

 

Đích thân các Thần Thú Tộc Trưởng đến tận nơi, thành tâm dâng lên lễ vật quý báo và chúc mừng hôn sự của Cốc Chủ.

 

Hình như ngày Ngự Thú Minh Chủ đăng cơ, cưới thê tử cũng không có được tràng diện khủng khiếp như vậy nha, nghe nói còn có cường giả Thần Thú và Ma Thú đến gây sự.

 

“Ban…ban tọa cho các vị khách!”

 

Vẫn là Tây Thi cố gắng lấy bình tĩnh mở miệng phân phó một câu, các trưởng lão Hồ Điệp Cốc lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy bảo tọa ra mời các vị Thần Thú Tộc Trưởng ngồi xuống bên cạnh.

 

Trong lòng các nàng lúc này đang cuồn cuộn sóng ngầm như có cuồng phong bạo vũ đang ập tới.

 

Các nàng không phải ngu xuẩn, rõ ràng hôn lễ hôm nay diễn ra cực kỳ bí mật, nhưng các Thần Thú Tộc vẫn biết và đến chúc mừng, cam tâm tình nguyện dâng lễ.

 

Mặt mũi của Hồ Điệp Cốc chưa lớn đến vậy, mặt mũi của Tây Thi cũng chưa lớn đến mức đó.

 

Vậy tất cả chỉ là do một người mà ra.

 

Chính nam nhân kia mới là tồn tại khiến tất cả Thần Thú Tộc phải hạ mình trước Hồ Điệp Cốc.

 

Nghĩ đến đây tất cả thành viên Hồ Điệp Cốc đều ngẩng đầu ưởn ngực, một cảm giác tự hào và kiêu ngạo dâng lên không thể ức chế nỗi.

 

Ngay cả Tây Thi nhìn qua đang cực kỳ bình tĩnh, nhưng nếu chú ý kỹ sẽ thấy thân thể nàng đang run nhè nhẹ, bước đến gần sẽ nghe thấy tiếng tim đập nhanh và loạn nhịn của nàng.

 

Trong lúc cao trào, chẳng biết ai cao giọng hô vang:

 

“Tân lang đến đón dâu!”

 

NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO!

 

Theo chín tiếng Kim Cương Thiên Long uy nghiêm gầm rống.

 

Một cảnh tượng tưởng chừng chỉ xuất hiện trong thần thoại tái hiện giữa thế gian.

 

Toàn trường hít thở không thông.

Đọc truyện chữ Full