Chương 3253
Tiếng cười của cả hai đều khựng lại. “Đồ khốn kiếp, mày đang nói cái gì vậy?”
Lý Đại tức giận túm lấy cổ áo Phương Vũ Yên, tức giận nói: “Bảo chúng tao chịu thua? Mày có biết hậu quả không?”
“Phương muội, hy vọng là cô đang nói đùa” Tiết Văn Trường cũng nheo mắt lại, trong con ngươi lóe lên sát khí.
“Sư huynh, tôi không đùa đâu, anh là sư huynh, có thể xin hủy bỏ trận đấu sinh tử với phía trên, khẩn cầu tôn trưởng, nói cho bọn họ là anh không đành lòng xuống tay với sư đệ nên chủ động muốn hủy bỏ, có thể sư môn sẽ không đuổi anh ra khỏi Thiên Cung.”
Phương Vũ Yên vội vàng nói. “Nhưng còn hình phạt cắt gân tay gân chân thì sao? Chắc chắn phải chịu rồi! Quy định này không thể tránh khỏi được!”
Lý Đại tức giận nói. “Không khó gì để chữa đứt gân tay gân chân khi là người của Thiên Cung mà, sư huynh, anh cần một giọt lạc linh huyết cơ mà, chẳng lẽ như thế còn không đáng sao?”
Phương Vũ Yên cắn răng nói.
“Mày! Đồ tạp chủng chó chết!”
Lý Đại đã hoàn toàn tức giận, cô ta tát vào mặt Phương Vũ ‘Yên một cái.
Bốp!
Phương Vũ Yên không né tránh chứ đừng nói là chống cự, ngược lại còn nói: “Sư tỷ à! Đây là cách duy nhất rồi, các người chỉ có thể làm như vậy nếu muốn lạc linh huyết!” “Mày!”
Lý Đại định giơ tay ra đánh nhưng lại bị Tiết Văn Trường ngăn lại. ‘Sư muội, đừng nóng giận, cô ta nói cũng có lý. Đó là một giọt lạc linh huyết mà, sao lại không cần được” Tiết Văn Trường cười.
“Ý của anh là…” “Trước tiên hãy xem Phương sư muội của chúng ta có thành tâm không đi” Tiết Văn Trường cười nói: ‘Phương sư muộ, vì cô mà hai chúng tôi đã chậm trễ rất nhiều thời gian, cũng tốn nhiều công sức,
bây giờ cô còn muốn để tôi chịu cơn đau bị chặt gân tay gần chân, nếu cô không tỏ ra gì đó gọi là chân thành thì làm sao tôi dám nghe lời cô được?”
“Sư huynh muốn gì?”
“Đơn giản thôi, cô chui qua háng của sư muội tôi là được! Chỉ cần thể hiện sự chân thành”
Tiết Văn Trường híp mắt cười.
Anh ta vừa nói xong thì Lý Đại lập tức hí ha hí hửng.
Mặt Phương Vũ Yên thì trắng bệch, đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục trắng trợn!
Tuy nhiên, cô chỉ ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: “Sư huynh, tôi đồng ý“ “Vậy thì nhanh lên!”
Lý Đại lập tức dạng chân ra.
Phương Vũ Yên cúi đầu, đứng yên một lúc, sau đó từ từ cúi xuống và chui vào háng Lý Đại. “Ha ha ha ha…”
Cả hai người lập tức bật ra một tràng cười hả hê, dường như cả màn đêm cũng bị xé ngang bởi tiếng cười này.
Vài đệ tử ở đằng xa chạy ra xem, chắc chắn ngày mai chuyện này sẽ bị truyền đi xa rồi. Nhưng Phương Vũ Yên không quan tâm nữa…
“Sư huynh, vậy được rồi chứ?” Phương Vũ Yên đứng lên, mặt không chút thay đổi.
‘Chưa được” Tiết Văn Trường lắc đầu.
“Cái gì?’
Phương Vũ Yên sửng sốt. “Ha ha, tiện nhân, cô tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao?
Nếu chúng tôi thật sự lấy lạc linh huyết, cô lật lọng bảo cho sư môn là chúng tôi lén lấy lạc linh huyết thì chắc chăn sư môn sẽ không tha cho chúng tôi, sao chúng tôi làm vậy được?
Còn nếu chúng tôi tố cáo với sư môn là Lâm Dương vẫn còn một giọt lạc linh huyết, mặt dù không thể lấy được nó nhưng sư môn nhất định sẽ thưởng cho chúng tôi rất nhiều lợi thc.
Cái nào quan trọng hơn, làm sao chúng tôi không thấy rõ được?”
Tiết Văn Trường cười.
“Vậy là mấy người đang đùa tôi?”
Phương Vũ Yên tức giận nói. “Đúng thì sao? Ha ha ha ha.”
Lý Đại cười phá lên, tiếng cười vô cùng chói tai.
Phương Vũ Yên tức giận đến mức muốn xé xác hai kẻ này ra, nhưng cô biết rằng làm vậy sẽ không giải quyết được vấn đề. Vì vậy cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
“Vì hai người không thành thật. Vậy đó, chắc ngày mai Lâm Dương sẽ chết, nhưng sau khi Lâm Dương chết, Vũ Yên tôi vẫn là đệ tử của Thiên Cung, sau này sẽ phải học tập ở Thiên Cung, chỉ mong hai người sẽ không làm khó tôi nữa.”