Chương 3258
Các đệ tử thi nhau hét lên, một số có vẻ rất phấn khích. Phương Vũ Yên khế nâng đôi mắt vô thần lên liếc nhìn người đang đi tới. Mặc dù không nhận ra nhưng cô biết ai đang đến từ những cuộc thảo luận của các đệ tử này.
Đó là Huỳnh Tài Quang, một đệ tử ưu tú trẻ tuổi nhất, cũng là một trong năm đệ tử xuất sắc của Thiên Cung.
Tất nhiên, anh ta vẫn còn một thân phận khác, đó chính là anh trai kết nghĩa của Tiết Văn Trường.
Không ngờ, sự việc này lại kéo cả anh ta vào cuộc.
Phương Vũ Yên hít nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói:
“Bà cụ Ôn, bà đừng lo lắng chuyện này nữa, Vũ Yên cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả những chuyện này đều do chính Vũ Yên lựa chọn, cháu không muốn bà liên lụy”
“Con bé ngốc nghếch, im nào, đừng nói nữa, có bà ở đây rồi”
Bà cụ Ôn nói nhỏ. “Bà Ôn..”
Phương Vũ Yên rơm rớm nước mắt.
Sau đó cô nhìn thấy Huỳnh Tài Quang bước tới, cười nói: Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi mà ngài còn chưa xử tử người phụ nữ này?
Lẽ nào bà cụ Ôn chỉ nói mấy câu là có thể lật ngược vụ án này sao?” “Cái gì? Cậu đang dạy đời tôi đấy à?” Tứ tôn trưởng quát.
“Đệ tử không dám! Chỉ là nơi nay có rất nhiều đệ tử đang nhìn, nếu như tứ tôn trưởng không giải quyết công bằng thì một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, đệ tử e răng uy nghiêm của Thiên Hình Cung… sẽ bị hạ thấp mất.
Đến lúc đó, e rằng luật lệ của Trường Sinh Thiên Cung sẽ bị mọi người chỉ trích, nếu mọi chuyện đi đến mức này thì sẽ rất phiền phức” Huỳnh Tài Quang cười. T Nét mặt tứ tôn trưởng hơi sa sầm. Mặc dù ông ta không thích những gì Huỳnh Tài Quang vừa nói nhưng đối phương lại nói rất có lý, bây giờ ông ta không thể nào làm việc thiên tư được.
“Chém”. ngôn tình hài Tứ tôn trưởng nói, mặt không hề thay đổi.
Phương Vũ Yên không nói gì.
“Tôn trưởng!”
Bà cụ Ôn nôn nóng nói lớn: “Chuyện này cần phải điều tra!”
“Bà cụ Ôn, phạm nhân đã nhận t: ¡, chúng ta còn điều tra cái gì nữa?
Chẳng lẽ phạm nhân nói sai, đám đệ tử này đều nhìn lầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng thôi à?”
Tứ tôn trưởng không kiên nhẫn mà quát.
Nét mặt bà cụ Ôn cứng đờ. “Chém”
Tứ Tôn Trưởng lại lớn tiếng nói.
Âm thanh này vang vọng ra xa. Ai cũng không dám phản bác. Kẻ chấp hành trong Hình Đường lại nâng cây đao lên. Vô số ánh mắt đồ dồn về phía này, mọi người đều im lặng, khung cảnh rất yên tĩnh.
Phương Vũ Yên quỳ xuống đất, nhắm mắt lại. “Bà Ôn, cảm ơn bà…” Cô lẩm bẩm, mặt xám như tro tàn.
Nhưng ngay khi thanh đao trong tay kẻ chấp hành sắp rơi xuống thì một tiếng gầm giận dữ vang lên khắp toàn bộ Thiên Hình Cung. “Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cửa.
Là Lâm Dương!
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt giận dữ, bước đến thật nhanh. “Anh Lâm Dương” Mắt Phương Vũ Yên đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
Lâm Dương bước đến, đẩy tay đám người hình đường ra đỡ Phương Vũ Yên ngồi dậy.
Nhìn Phương Vũ Yên thương tích đầy mình, lòng Lâm Dương đau như cắt.
Đặc biệt là bàn tay cô gần như bị thối rữa, không ngón nào. còn nguyên vẹn.