Chương 3268
Mà người đi đầu chính là Ngũ Tôn Trưởng đã từng ghim kim cho Lâm Dương! “Chào Ngũ Tôn Trưởng!” “Chào Ngũ Tôn Trưởng!”
Tất cả đệ tử đều quỳ xuống đất chào Ngũ Tôn Trưởng mới bước vào Y Thánh Đài, đến Tử Miểu cũng thế.
Ngũ Tôn Trưởng bước đi một cách lạnh lùng hờ hững, dẫn đệ tử đến trước pho tượng khổng lồ trên Y Thánh Đài rồi mới ngồi xuống.
Bàn dược đặt dưới chân pho tượng, đây là quyền lợi của tôn trưởng. “Đứng lên hết đi” Ngũ Tôn Trưởng “Cảm ơn Ngũ Tôn Trưởng”
Sau khi hoc xong, mọi người xôn xao đứng lên.
Cảnh tượng hơi ồn ào.
Bỗng nhiên Ngũ Tôn Trưởng im lặng một lúc rồi nói thật to: “Các đệ tử ngồi thành vòng tròn, ngồi im không được nhúc nhích, không được nói cũng không được quấy rầy! Hiểu chưa?”
Bà ta vừa dứt lời, các đệ tử ngồi xung quanh rìa Y Thánh Đai, tạo thành một cái hình tròn, không nói không cười, càng không dám nhúc nhích.
Quyết đấu sinh tử, trang nghiêm thiêng liêng, bất kỳ ai cũng không được nói. phá rối.
Nếu không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. “Đã đến giờ chưa?”
Ngũ Tôn Trưởng nhìn đệ tử bên cạnh hỏi thăm. “Dạ thưa tôn trưởng, còn năm phút nữa là bắt đầu” Đệ tử nói. “Năm phút nữa hả? Đệ tử của trận quyết đấu sinh tử này đâu? Đâu rồi?” Ngũ Tôn Trưởng dò hỏi. “Đệ tử ở đây!”
Tiết Văn Trường đứng lên ngay, bước đến giữa Y Thánh Đài. “Lâm Dương đâu?”
Ngũ Tôn Trưởng hỏi lại.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không thấy bóng dáng Lâm Dương đâu. “Chẳng lẽ là không dám đến?” “Tôi cũng nghĩ vậy”
Có người cười khúc kích.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang lên trước cửa. “Lâm Dương ở đây!”
Vừa nhìn thì thấy rõ ràng là Lâm Dương.
Vừa nhìn thì thấy rõ ràng là Lâm Dương.
Đấu một lúc hai người Trong nhà tù tối tăm.
Phương Vũ Yên yếu ớt nằm rạp dưới đất.
Vết thương trên người cô ta không được chữa trị kịp thời, nhà tù tối tắm ẩm thấp, vi khuẩn tràn lan nên tất nhiên cô ta đã bị nhiễm trùng.
Dưới cơn đói và cơn rét, cô ta chỉ có thể cuộn người trong góc run bần bật.
Vài con chuột bên cạnh hoàn toàn không sợ, chuyển động qua lại giống như đã quá quen với người trong nhà giam này rồi. “Có thể… Cho tôi ly nước không?”
Rốt cuộc, Phương Vũ Yên không chịu nổi nữa, ngẩng đầu, yếu ớt gọi lính canh ngục ngòi nhà giam. “Nước? Hừ, vào đây rồi mà còn yêu cầu vậy hả? Đừng đùa, biết đây là đâu không? Tử lao! Người đến đây đều phải chết! Uống nước? Uống nước tiểu đi!” Lính canh ngục cười ha ha, không thèm quan tâm đến Phương Vũ Yên. “Anh..’ Phương Vũ Yên khó thở, muốn nói gì đó nhưng vì quá kích động nên cô ta ho khan liên tục.
Khụ khụ khu…
Phụt!
Sau khi ho kịch liệt, cô ta phun một búm máu.
Nhưng đám lính canh ngục vẫn không hề quan tâm. Giống như trong mắt họ đây là chuyện rất bình thường. “Con bé!”