Chương 3270
Lâm Dương và Thu Sương bước đến. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người.
“Lâm Dương đến rồi €ó người hô lên. “Cậu ta đến thật này!”
“Cậu ta đến để chết hả?”
“Tôi cứ ngỡ cạu tá sẽ lén trốn khỏi Trường Sinh Thiên Cung chúng ta, tìm một nơi sống tạm bợ”
“Nếu đã đến thì hơn năm mươi phân trăm hôm nay phải chết tại đây”
Mọi người thì thâm bàn tán.
“Chào Ngũ Tôn Trưởng!”
Lâm Dương ra giữa Y Thánh Đài chắp tay chào Ngũ Tôn Trưởng.
Ngũ Tôn Trưởng gật đầu: “Lâm Dương, quyết đấu sinh tử là do chính cậu đưa ra, cậu phải chịu mọi hậu quả, sống hay chết là do chính bản thân cậu”
“Đệ tử hiểu rồi” Lâm Dương gật đầu. “Chỉ mong cậu hiểu thật, nhưng theo tôi thấy, cậu không biết mình đang làm gì”
Tiết Văn Trường cười khẽ, ánh mắt khinh thường. “Tôi cũng có thể tặng câu này lại cho anh”
Lâm Dương nghiêng đầu nói. “Ha ha, được thôi, chúng ta bắt đầu nhanh lên đi, tôi không muốn nhìn thái độ buồn nôn của câu nữa.”
Tiết Văn Trường cười mia, ánh mắt âm trầm. “Đừng sốt ruột” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Hả? Cậu còn muốn giở trò gì nữa?”
Tiết Văn Trường khó hiểu.
“Chưa đến đông đủ mà” Lâm Dương nói.
“Chưa đến đủ?”
Tiết Văn Trường mơ màng.
Lại nghe Ngũ Tôn Trưởng gọi lần hai:
“Một đệ tử nữa đâu? Sao không lên đây?”
Tất cả mọi người ngơ ngẩn. “Còn đệ tử nữa à?”
“Chuyện gì vậy nhỉ?” “Ngũ Tôn Trưởng, chẳng phải trận này là trận đấu sinh tử giữa Tiết Văn Trường và Lâm Dương hả?
Bây giờ hai người đang đứng trên sân rồi, chẳng phải đã có thể bắt đầu hay sao?” Có đệ tử đứng lên nêu câu hỏi.
Nhưng Ngũ Tôn Trưởng lại lắc đầu. “Đơn xin mà Lâm Dương đưa là đơn xin xác nhập.
Nói cách khác, cậu ta đã xác nhập hai trận đấu y thuật sinh tử này lại, thách đấu cùng một lúc hai người Tiết Văn Trường và Huỳnh Tài Quang!” Ngũ Tôn Trưởng nghiêm túc nói. lên.
Ông ta vừa nói xong, mọi người ồ lên.
Tất cả mọi người đều chú ý Lúc này, bầu không khí tại Y Thánh Đài đang sôi lên sùng sục, các đệ tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Gộp cả hai trận lại? Đánh với hai người cùng một lúc ư?
Rốt cục Lâm Dương đang làm cái gì thế? Người này tự tin đến vậy sao?
Mọi người kinh ngạc đến mức trợn cả mắt lên, ai nấy cũng cảm thấy bản thân vừa nghe lầm, ngay cả Huỳnh Tài Quang cũng cho là như vậy.
Vẻ mặt của anh ta vô cùng khoa trương, trố mắt ngoác mồm một lúc lâu mới hất mặt nói: “Ngũ Tôn Trưởng vừa nói cái gì thế? Hai đánh một sao?”
“Đúng đấy sư huynh, có lễ ý của Ngũ Tôn Trưởng là muốn sư huynh và Tiết Văn Trường, cả hai người… cùng… cùng nhau lên đài quyết đấu sinh tử với Lâm Dương”
Lý Đại đứng bên cạnh chậm chạp lý giải. “Thế nghĩa là sao?”. Đợi đến khi Huỳnh Tài Quang phản ứng lại được bản thân anh ta vừa nghe thấy cái gì thì lập tức giận tím mặt quát:
“Nói thế là đang xem thường tôi sao?” “Sư huynh! Cái tên Lâm Dương kia dám sỉ nhục huynh như vậy, thật sự không thể chịu đựng được!
Sư huynh không thể tha cho hắn dễ dàng như thế!” Các đệ tử phía sau thi nhau lên tiếng. “Đúng vậy! Sư huynh phải dùng cách tàn nhẫn nhất giết chết hắn đi!”
“Thằng này đang muốn chết đây mà!”
“Sư huynh, anh phải lập uy bắt nó nghe theo mới được, lấy cả mạng hẳn ral”
Mọi người tranh nhau nói, từng câu từng chữ làm Huỳnh Tài Quang càng thêm tức giận, anh ta đi thắng vào vị trí chính giữa của Y Thánh Đài.
Nếu là lúc trước thì anh ta không có hứng thú với loại người như Lâm Dương, nhưng bây giờ lại khác, đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân nên đánh một trận ra trò mới được!
Anh ta muốn lấy cách bá đạo nhất giải quyết Lâm Dương! Nếu không thì làm sao ba chữ Huỳnh Tài Quang này còn chút phân lượng nào trong lòng đám đệ tử đang đứng đây?