Chương 3276
Lý Đại quỳ sụp dưới đất, phát ra từng tiếng gào khóc nghe vô cùng thê thảm.
Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc.
Lâm Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía khuôn mặt trắng xám của Huỳnh Tài Quang, bình tĩnh nói: ‘Nếu như anh chịu ra tay cùng lúc với anh ta thì có lễ anh ta đã có thể sống thêm một lúc rồi!”
Huỳnh Tài Quang lấy lại tinh thần, nói với khuôn mặt nghiêm trọng: “Lâm Dương, xem ra tôi xem thường cậu rồi! Nhưng cho dù cậu có thể giết Tiết Văn Trường thì sao? Thực lực của tôi và Tiết Văn Trường chênh lệch không phải chỉ một chút thôi đâu”
“Tôi không để ý đến chuyện thực lực của anh và Tiết Văn Trường chênh lệch nhau như thế nào, tôi nghĩ anh nên cố gắng xem kỹ sự chênh lệch giữa tôi và anh thì hơn.” Lâm Dương lắc đầu.
“Ngông cuồng! Mày cho rằng mày là ai mà không nhìn lại xem dáng vẻ của bản thân mình thế nào! Mày sẽ chết nhanh thôi! Một tên sắp chết như mày lại dám ăn nói ngông cuồng như thế?” Huỳnh Tài Quang hừ lạnh nói.
“Sắp chết rồi?”
“Mày nhìn cái đống phấn độc do Tiết Văn Trường tạt lên người mày ban nấy đi!” Huỳnh Tài Quang híp mắt nói.
Anh ta chịu đứng đây nói thêm mấy câu với Lâm Dương là vì nhìn thấy những bụi phấn độc đang bám trên người Lâm Dương. Huỳnh Tài Quang đang kéo dài thời gian, muốn chờ bụi độc thâm nhập vào trong cơ thế Lâm Dương.
Chỉ một lát nữa thôi, bụi độc thâm nhập vào cơ thế Lâm Dương trong sẽ bắt đầu tác dụng. Một khi độc bắt đầu phát tác, cho dù Lâm Dương có thể giải độc cũng không có cách nào hoàn toàn thanh trừ. Lúc ấy việc anh ta giành thắng lợi là chuyện dễ như ăn cháo rồi.
“Tiết Văn Trường, tuy cậu đã chết nhưng cũng coi như đã làm được chút việc tốt trước khi chết! Sư đệ cứ chờ xem, bây giờ sư huynh sẽ lấy đầu tên này xuống, hiến tế cho cậu
Huỳnh Tài Quang thì thâm đôi câu, sau đó phóng thẳng về phía Lâm Dương.
Lúc này, anh ta đã không còn đường lui.
Anh ta cũng không thể lùi bước!
€ó biết bao nhiêu người đang nhìn anh tat €ó biết bao nhiêu người mang nhiều kỳ vọng đặt lên người anh tal Có biết bao nhiêu người đang chờ anh ta móc trái tim Lâm Dương rat Thế nên, dù có thế nào anh ta cũng phải đấu, đâu thôi chưa đủ còn phải thắng nữa!
Vì lòng mong mỏi của Tử Miểu!
Vì sự ưu ái của các vị tôn trưởng, anh ta muốn dùng chiêu thức bá đạo nhất, thô bạo nhất xóa sổ Lâm Dương.
Chính vì thế, Huỳnh Tài Quang liều lĩnh lao ra, hai tay điên cuồng vung lên.
Vèo vèo vèo vèo…
Hơn năm trăm cây kim châm cứu nối liền không dứt từ hai cánh tay của anh ta phóng ra ngoài, như một cái lưới khổng lồ bao vây quanh người Lâm Dương.
Lúc những cái kim châm cứu này vừa muốn đụng vào người Lâm Dương thì…
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Từng tiếng vang lanh lảnh như tiếng pháo nối tiếp nhau truyền ra, sau đó chỉ thấy bên cạnh Lâm Dương xuất hiện vô số đốm lửa.
Đốm lửa chỉ lóe lên trong phút chốc rồi lập tức biến mất không còn tăm tích.