Chương 3284
“Trời sinh tính tình không tốt cho lắm?
Dạy bảo không nghiêm? Điện chủ Xuân Viễn, chỉ mong đúng là như vậy!”
Tam Tôn Trưởng hừ lạnh.
Điện chủ Xuân Viên không nói thêm gì nữa.
Nơi sâu xa trong đáy mắt Tam Tôn Trưởng xẹt qua một vệt sầu lo.
Sao ông ta lại không nhìn ra được điện chủ Xuân Viễn cũng chỉ nói cho có thế thôi, ông ta nói vậy cũng chỉ vì muốn giữ mặt mũi.
Nếu như bây giờ bọn họ không cho Trịnh Xuân Viễn chút mặt mũi, chỉ sợ sẽ để lại mầm họa về sau mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tam Tôn Trưởng trầm giọng nói: “Cho dù có thế nào đi chăng nữa, ông cũng là bậc trưởng bối, làm khó dễ cho một tiểu bối như thế cũng không hay cho lắm. Nói đến đây, Tam Tôn Trưởng lại nghiêng đầu nhìn qua chỗ Lâm Dương: “Lâm Dương, cậu cũng có vấn đề đấy. Nếu như cậu không cho Điện chủ Xuân Viên chút mặt mũi, ông ấy cũng khó nói đúng không? Nói thế nào thì ông ấy cũng là điện chủ của Trường Sinh Thiên Cung, nếu như cậu vẫn ngõ nghịch như vậy thì cho dù là ai đi chăng nữa đều sẽ không dễ tha thứ cho cậu được!”
“Việc này không phải do tôi chọn.” Lâm Dương thờ ơ nói. “Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện đó. Lâm Dương này, như vậy đi, bây giờ cậu đi qua đó cho điện chủ Xuân Viễn một lời xin lỗi, mong ông ấy tha thứ, chuyện này coi như xong! Hiểu chưa?” Tam Tôn Trưởng thấp giọng nói nói. Lúc này ông ta chỉ muốn nhân nhượng cho yên chuyện.
Để Lâm Dương đi xin lỗi, cho điện chủ Xuân Viễn một nấc thang đi xuống chính là biện pháp tốt nhất bây giờ. Làm vậy vừa có thể cho điện chủ Xuân Viễn chút mặt mũi, cũng có thể ổn định Nguyên Thánh Tâm Điện, thậm chí Lâm Dương bên này cũng sẽ không gây nên phiền toái gì quá lớn Lời này của ông ta vừa nói ra khiến đệ tử xung quanh đều bất ngờ không thôi.
“Xin lỗi? Tam Tôn Trưởng! Người chết chính là đồ đệ mà tôi thương yêu nhất đấy!
Lế nào chỉ cần dùng một câu xin lỗi là có thể cho qua?” Điện chủ Xuân Viễn lập tức bất mãn.
“Học trò cưng của ông chết vì quyết đấu sinh tử! Không có liên quan gì đến Lâm Dương, điện chủ Xuân Viễn, việc này coi như chấm dứt tại đây. Mỗi người nhượng bộ một bước, không lẽ ông không muốn cho tôi chút mặt mũi!” Giọng nói của Tam Tôn Trưởng dần trầm xuống.
“Chuyện này…”
Điện chủ Xuân Viễn có chút đắn đo.
Tam Tôn Trưởng là người mà ông ta không đắc tội được, hơn nữa cũng đã nói đến mức này rồi, ông ta cũng không thể kêu đám đồ đệ dưới trướng mình nháo thêm, khiến Tam Tôn Trưởng mất mặt được, lúc ấy sẽ phiên phức lớn.
Kết quả là, Trịnh Xuân Viễn hít vào một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu nói: Được!
Tam Tôn Trưởng đã nói như vậy tôi dám không cho ư? Đã như vậy, thì cứ theo lời Tam Tôn Trưởng nói đi, gọi cái tên Lâm Dương kia lăn qua đây nói xin lỗi với tôi đi!”
Tam Tôn Trưởng lập tức nhìn về phía Lâm Dương thúc giục: “Lâm Dương, còn không nhanh đi qua đó xin lỗi điện chủ Xuân Viễn đi?”
Mọi người nghe vậy, biểu hiện của mỗi người một khác. Người của Nguyên Thánh Tâm Điện vẫn còn tức giận bất bình.
“Xin lỗi thôi tư? Lợi cho hẳn ta quá rồi!”