Chương 3292
““Nhóc con, con không nhìn lầm. Thằng nhóc kia đúng là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ tiếc…
Thế sự trêu ngươi, cuối cùng nó cũng không thể nhìn thấy con lần nữa rồi! Nếu như để nó nhìn thấy dáng vẻ của con lúc này, bà sợ nó sẽ làm chuyện điên rồ mất!”
Nói đến đây, bà cụ Ôn than khố một tiếng, ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, âm thầm lau nước mắt.
Bây giờ cho dù bà có đau khổ khóc lóc thế nào, thì “thi thể” trên giường kia cũng không nghe được nữa rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói hờ hững bất ngờ vang lên sau lưng bà ta.
“Bà cụ Ôn, bà có thể nói cho tôi biết, cô ấy…
Làm sao không?”
Cả người Bà cụ Ôn run lên, đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn, vừa nhìn bà ta đã thấy cái người ban nấy rời đi không lâu chẳng biết đã xuất hiện ở cửa nhà tranh từ bao giờ.
“Lâm Dương?”
Bà cụ Ôn đột nhiên đứng lên, khó mà tin nổi nhìn anh: “Cậu… Sao cậu lại quay lại? Không phải cậu đã đi rồi?” Nhưng Lâm Dương không trả lời câu hỏi của bà ta, đột nhiên anh đi tới bên giường, nhìn chăm chằm vào Phương Vũ Yên đang năm ở trên đó, cả người gần như thất thần. Ánh mắt của bà cụ Ôn có chút bất đắc dĩ và sự thống khổ. Thở một hơi thật dài, bà ta mới khàn giọng nói: “Nhóc con, cậu… Đừng quá kích động…”
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Dương bỗng nhiên xoay người, trợn mắt lên nhìn bà cụ Ôn, gầm nhẹ chất vấn.
Lúc này, hai mắt anh đã đỏ sậm như máu.
Người ta nhìn thấy không rét mà run.
“Nếu đã không che giấu nổi cậu, tôi sẽ nói cho cậu toàn bộ mọi chuyện!”
Bà cụ Ôn chỉ có thể nói rõ tất cả mọi chuyện với Lâm Dương.
Lâm Dương nghe bà ta nói từng câu, tay anh siết chặt lại †hành nắm đấm, một nỗi thù hận vô tận cũng theo đó mà lên.
“Sau khi Vũ Yên xảy ra chuyện không may, tôi đã lợi dụng quan hệ của mình mang thi thể con bé về đây. Mấy năm gần đây tôi cũng có ít thuốc tốt mang ra kéo dài tính mạng cho con bé. Thế nhưng… Cố gắng lắm tôi cũng chỉ có thể giữ lại cho cô ấy chút sự sống, nếu muốn cứu cô ấy sống lại, e rằng còn khó như lên trời… Bà cụ Ôn lắc đầu, khàn giọng nói.
Lâm Dương nghe bà ta nói vậy, dường như có sóng to gió lớn đang dâng lên từng đợt trong đầu anh, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Anh giơ tay lên, run run rẩy rẩy bao trùm lấy bàn tay Phương Vũ Yên.
Chạm lên làn da lạnh lẽo của cô ta, Lâm Dương có cảm giác trái tim của chính mình đang run rẩy.
Chết rồi ưI
Không có lấy chút hơi ấm!
Chỉ có người chết mới có cái lạnh lẽo này.
Nhưng, mạch trên tay cô ta vẫn nhảy khe khẽ, từng nhịp yếu ớt.
Mạch đập như có như không, nếu không để ý kỹ sẽ cho rằng không hề có mạch đập!
Là bà cụ Ôn đã dùng biết bao thứ thuốc mới có thể giành giật, kéo dài tính mạng cho Vũ Yên.
Thế nhưng, những thứ thuốc này không thể duy trì sự sống cả đời cho cô ta được.
Một khi thuốc hết, hồn cô vẫn sẽ về suối vàng, dù có là thần tiên cũng khó cứu!