Chương 3298
Tim Thu Phương khẽ run lên, nhưng cũng không nghĩ đuođịc nhiều như thế, chỉ có thể vội vàng đỡ bà Ôn vào trong nhà.
Mặt Lâm Dương rất khó nhìn, ánh mắt lạnh băng, sau khi đặt bà Ôn lên giường liền rút ngân châm ra giúp bà ta chữa thương.
“Anh Lâm, không thể chữa! Bọn họ nói Thiên Cung, hạ lệnh không cho phép bất cứ ai chữa trị cho bà Ôn.
Nếu làm bọn họ biết thì chính là cùng tội, đến lúc ấy liền thảm” Thu Phương vội vàng ngăn cản Lâm Dương.
“Bây giờ không phải lúc lo mấy chuyện này, động mạch đùi của bà ấy xuất huyết nghiêm trọng, nếu.
không câm máu ngay sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Không chữa thì chỉ có thể chờ chôn bà ấy thôi”
“Chuyện này…’ Lâm Dương khăng khăng châm cứu.
Thu Phương sợ tới mức trắng bệch cả mặt, vội vã lấy một chiếc ghế tới chẹn cửa gỗ, sợ bị người ta thấy.
Hơn mười phút sau Lâm Dương mới thu kim châm lại.
Mà bà Ôn hôn mê nấy giờ cũng chậm rãi mở mắt ra.
“Tôi đang… ở đâu?” Bà Ôn yếu ớt hỏi.
“Bà Ôn, bà không sao chứ?” Lâm Dương tiến lên hỏi.
“Là cậu à? Nhóc Lâm…”
“Bà Ôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải bà đi tìm Đại Tôn Trưởng cầu ông ấy ban thuốc cứu Vũ Yên sao2Sao bà lại… Lâm Dương nói được một nửa liền ngập ngừng, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Bà già này ngu lắm!” Không cần Lâm Dương nói hết lời, bà Ôn hơi nghiêng qua nói.
“Bà Ôn.”
“Bà già này ở Trường Sinh Thiên Cung hơn nửa đời rồi, tự cho là nhìn qua vô số người, đâu nghĩ rằng lòng người khó dò, đôi mắt già cỗi của bà già này nhìn không thấu”
Bà Ôn thở dài, khàn giọng nói: “Bà vốn hứa chắc tới xin thuốc, nhưng chờ bà tới trước mặt các vị Tôn Trưởng báo rõ thần dược cần để trị bệnh cho bé Yên thì bọn họ đều ngậm miệng không nói. Cuối cùng còn thống nhất phản đối, bà đã cố gắng không ngừng, nói bọn họ làm người tốt bị oan, người chết rồi mới ban thưởng cho xong. Thế là bọn họ thẹn quá thành giận, đánh gấy hai chân bà, ném bà ra ngoài, còn vu cho bà gây rối Vô Dục Cung… Ha ha, thật nực cười, thật xấu hổ, thật đáng giận!”
Bà Ôn cười lên thành tiếng.
Cười đến thê lương.
Bà chưa từng nghĩ rằng Trường Sinh Thiên Cung mà bà tình nguyện bảo vệ hơn nửa đời lại sẽ đối xử với mình như thế… €ó lẽ đau đớn trên thân thể còn xa mới bằng bi thương thống khổ trong lòng.
“Xin lỗi nhóc Lâm, xin lỗi bé Yên, là bà phụ hai đứa” Bà Ôn nhẹ nhàng nói.
“Bà Ôn đừng nói như vậy, không phải bà” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Người Thiên Cung luyến tiếc thần dược này.
Dù sao thần dược quá quý giá, sự khoan dung của bọn họ… thật sự nhỏ hơn tôi nghĩ nhiều lắm”
“Có lẽ không chỉ là thần dược, hôm nay khi ngũ Tôn Trưởng chữa cho tôi chỉ áp chế độc tính xuống chứ không chịu loại bỏ nó. Theo tôi thấy, Trường Sinh Thiên Cung định nuốt lời, nuốt trọn mười giọt tinh huyết của tôi mà không chịu trị cho. tôi” Lâm Dương lắc đầu.