TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3325

Chương 3325

Lâm Dương ngừng ho, yếu ớt mở miệng hỏi với sắc mặt nhìn mà thấy thảm: “Tam Tôn Trưởng, đệ tử tới rồi, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“À, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn mời cậu ra tay, đại diện cho Thiên Cung chúng tôi đánh bại người bên kia thôi” Tam Tôn Trưởng trả lời.

Ông ta vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường ồ lên.

“Cái gì? Để con ma bệnh Lâm Dương này lên đánh?” “Không phải là bắt cậu ta đi chết à?2”

“Tại sao Tam Tôn Trưởng lại làm vậy?”

Ai nấy đều há hốc mồm, cực kì kinh ngạc, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy là thật.

Nhưng Tam Tôn Trưởng lại lớn tiếng tuyên bố: “Thực lực của Lâm Dương không hề kém cạnh đâu!

Cậu ấy có thể đánh một trận với điện chủ Xuân viễn đấy, thế là đủ để chứng minh năng lực của cậu ấy rồi! Tôi gọi cậu ấy ra sân, trận chiến này không cần phải lo nữa!”

“Hả.”

Ai cũng không biết nên nói gì.

“Lâm Dương, cậu lên đi, đánh bại cô ta cho Thiên Cung chúng tôi!” Tam Tôn Trưởng quát.

Lâm Dương cất giọng hỏi: “Tam Tôn Trưởng à, nếu tôi đánh bại cô gái này, ông sẽ thực hiện lời hứa lúc trước chứ?” Tam Tôn Trưởng gật đầu đồng ý: ‘Dĩ nhiên rồi, những thứ đó đều để thưởng cho cậu. Là phần thưởng của cậu ấy!” “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Vậy nếu tôi thắng, những thứ đó đều là của tôi! Đừng nuốt lời nhé!” Lâm Dương vừa nói vừa bày những vật đã lấy được ra.

“Trời đất!”

Tiếng bật thốt vang lên khắp nơi.

“Đó là hoa Tuyết Mạn? Dược liệu quý đó trời ơil”

“Có cả cỏ Kỳ Lân nữa kìal”

“Mẹ ơi, Bích Huyết Châu!”

“Những thứ này… đều là phân thưởng của Lâm Dương sao?”

Các đệ tử kinh ngạc, tiếng thảng thốt vang lên hết lần này đến lần khác.

Sắc mặt Tam Tôn Trưởng có chút khó coi.

“Tôn trưởng, ngài thật sự muốn thưởng nhiều dược liệu quý đó cho Lâm Dương à?” Bên cạnh có người thấy không công bằng, sốt ruột can ngăn.

“Sợ cái gì? Lâm Dương chắc chắn sẽ chết trong tay Ninh Hinh, cậu ta chết rồi thì không phải tất cả mọi thứ trên người cậu ta đều thuộc về chúng ta sao? Đó chỉ là cái câu cho cậu ta lên võ đài thôi.

Cậu ta muốn có được mấy thứ quý giá đó à? Phải có mạng để hưởng đã!” Tam Tôn Trưởng nói, vẻ mặt không chút thay đổi.

Người kia chần chừ hỏi lại: “Nhưng nếu như Lâm Dương… thắng Ninh Hinh thì sao ạ?”

“Không thể nào!” Tam Tôn Trưởng hừ lạnh: “Cậu nhìn cái bộ dáng đó của cậu ta đi, thoi thóp, sắp chết đến nơi, ra sân thì chết là chuyện sớm muộn!”

Đọc truyện chữ Full