Chương 3333
Trương Mạnh Quân liên tiếp lùi vê phía sau, muốn tránh né nhưng lại không kịp. Lâm Dương đẩy đoạn kiếm gấy của anh ta ra, bàn tay cứng như kiềm sắt bóp lấy cổ anh ta, sau đó ấn mạnh anh ta xuống đất.
“Âm!”
Cơ thể Trương Mạnh Quân nặng nề nện xuống mặt đất. Cả nền đất lại rung chuyển một lần nữa, nơi tiếp xúc với cơ thể anh ta còn xuất hiện những vết nứt.
Ai nấy đều lấy làm kinh hãi. Khi tập trung nhìn lại, họ thấy Trương Mạnh Quân đã choáng váng, mắt nổ đom đóm… Quá mạnh, quá đáng sợi Kể cả một người sống cùng với sự rèn luyện nghiêm khắc như Trương Mạnh Quân cũng không thể trụ nổi trước sức mạnh của Lâm Dương…
Đây chính là sự khác biệt về thực lực…
“Mày muốn chặt tay chân tao thì tao sẽ chặt tay chân của mày, hợp lí chứ?” Lâm Dương lạnh lùng nói, nắm đoạn kiếm gãy bên cạnh lên, chuẩn bị chém vào cánh tay của Trương Mạnh Quân.
“Dừng tay!”
Chấn Hám Sơn sốt ruột hét lên.
Lâm Dương dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía ông ta.
Sau một lúc do dự, Chấn Hám Sơn mở miệng nói: “Trương Mạnh Quân đã nhận thua, cậu bạn này, mong cậu hãy nương tay với Mạnh Quân!”
Khi ông ta dứt lời, tất cả những người của Tử Huyền Thiên cũng đưa mắt nhìn Lâm Dương chăm chằm, vô cùng sốt ruột và căng thẳng!
Tử Huyền Thiên không phải Trường Sinh Thiên Cung, họ không giỏi về y thuật nên nếu bị chém gấy tay chân, họ không có y thuật mạnh mẽ để chữa thương cho các đệ tử, vì vậy nên Chấn Hám Sơn mới ra mặt can ngăn. Có điều ông ta không biết lời của mình có tác dụng hay không.
Lúc này, Trịnh Xuân Viễn hét lên: “Lâm Dương, chặt tay nó đi”
“Đúng! Chặt tay chân gã đi!”
“Cho gã ta biết sự lợi hại của Thiên Cung chúng ta!”
Cũng có mấy người hùa theo.
Nhưng… Lâm Dương lại nhếch mép lạnh lùng cười: “Đấu võ thì đánh bại rồi thôi, vẫn nên cư xử hòa nhã chứ! Nếu Trương Mạnh Quân đã thua mà tôi còn gây thương tích thêm cho anh ta nữa thì chẳng phải thật quá đáng sao?” Nói xong, anh thả tay ra để Trương Mạnh Quân đứng dậy. Người Chấn Hám Sơn khế run, ông ta quan sát Lâm Dương thật lâu rồi tán thưởng gật đầu với anh: “Cảm ơn”
Những người thuộc Thiên Cung đều kinh ngạc.
“Cái gì? Lâm Dương! Cậu dám cãi lại mệnh lệnh của tôi à?” Trịnh Xuân Viễn không nén được cơn tức giận, lớn tiếng quát.
“Điện chủ Xuân Viễn! Chỉ là đấu võ so tài thôi, sao phải mặt mày nặng nhẹ với nhau làm gì? Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung cũng có quan hệ thân thiết với nhau mà! Điện chủ yêu cầu tôi làm vậy không sợ phá hỏng tình hữu nghị quý giá giữa Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung sao? Điện chủ muốn khơi mào chiến tranh của hai bên sao?” Lâm Dương ngoái đầu lại, nghiêm túc chất vấn. Anh vừa dứt lời thì sắc mặt Trịnh Xuân Viễn tức khắc thay đổi, cứng họng không nói gì được…
Gần như ai cũng á khẩu.
Cái mũ lớn thế này, ai mà đội cho nổi?