Chương 3342
Đây chính là thực lực của Vệ Hoàng Công?
Đây là chính là uy thế kiếm của anh ta ư?
Nhưng so với Vệ Hoàng Công, điều làm mọi người sợ hãi hơn hết là Lâm Dương. Không ngờ anh lại trực tiếp đón lấy đòn công kích đó mà không hề phản đòn lại!
Đây chính là nghiền ép, một sự nghiền ép mang tính áp đảo!
Vào giờ phút này, những người có địa vị cao.
trong Thiên Cung đã hoàn toàn không biết nói gì.
Bất kể Vệ Hoàng Gông thúc giục lực lượng thế nào, thanh kiếm sắc bén ấy vẫn không thể đâm vào được dù chỉ một ly, như thể nó đã bị một tấm khiên sắt cản lại, chỉ biết duy trì tốc độ đó…
Hai mắt Vệ Hoàng Công đỏ ngầu, lại dùng sức lần nữa. Gân xanh nổi cuồn cuộn trên hai cánh tay của anh ta, kình khí điên cuồng chảy trong cơ thể, quần áo trên người bị gió thổi loạn, mười ngón tay nắm chặt…
Vệ Hoàng Công thê lương gầm thét, lực lượng đã bị phát động đến mức cực hạn, thậm chí còn sắp đột phá cực hạn đó. Mà thanh kiếm ấy cũng đang hơi rung lên, mũi kiếm, như đã sắp đột phá được trở ngại trước mắt, chém xuống một nhát!
Gãy làm đôi!
Nhưng giữa lúc đó, chợt có một âm thanh kì lạ vang lên. “Rắc rắc!”
Lại nhìn thanh kiếm trong tay Vệ Hoàng Công, đột nhiên nó đã gấy lìa thành hai khúc.
“Loảng xoảng!”
Kiếm gấy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Theo quán tính cơ thể Vệ Hoàng Công lảo đảo về phía trước mấy bước, đến khi anh ta đứng vững thì anh ta nhận ra mình đã đứng trước mặt Lâm Dương. Vệ Hoàng Công đờ đãn nhìn thanh kiếm cùn trong tay, lại sững sờ mà nhìn Lâm Dương ở bên cạnh, người chẳng có lấy một thương tích, gương mặt tái nhợt tột độ.
“Năm chiêu… kết thúc rồi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Vệ Hoàng Gông liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó, Vệ Hoàng Công ngồi phịch xuống đất, hoàn toàn thần thờ.
Ai cũng không biết được tâm trạng lúc này của Vệ Hoàng Công như thế nào. Dùng năm chiêu? Nếu dùng năm chiêu không thể đánh bại đối phương thì cũng thôi, nhưng đẳng này ngay cả một miếng đa của đối phương mà anh ta cũng không làm bị thương được nữa lài “Sao có thế như vậy được?
Chẳng lẽ nỗ lực của mình biết bao năm qua…