Chương 3344
“Hoàng Công! Con… sao con lại làm vậy chứ?” Chấn Hám Sơn muốn nói lại thôi, trong mắt đầy vẻ tiếc hận.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, lời của đàn ông đầu đội trời chân đạp đất sao có thể nói rút là rút? Con biết việc này sẽ làm con có tâm ma, nhưng không quỳ, tâm ma lại càng lớn hơn!
Thầy, con xin lỗi… đã làm thầy mất mặt rồi!”
Vừa dứt lời, Vệ Hoàng Công nắm đoạn kiếm gãy bên cạnh lên, đâm vào tim mình, muốn tự sát!
“Hoàng Công! Đừng mài!” Chấn Hám Sơn nhanh chóng phản ứng kịp, vội vàng kêu lên, đồng thời xông tới.
“Sư huynh!”
“Sư huynh Hoàng Công!”
Các đệ tử Tử Huyền Thiên khác cũng rối rít hét lên, nhưng Vệ Hoàng Công vẫn không hề dừng lại!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên có một cái tay đưa tới, vững vàng tóm lấy đoạn kiếm gấy sắp đâm vào tim Vệ Hoàng Công. Lúc này, đoạn kiếm gấy chỉ cách tim chưa tới nửa ngón tay.
“ồ, Tất cả mọi người đều bật thốt, bởi vì cái tay đang nằm lấy đoạn kiếm đó là của Lâm Dương!
“Cái gì?”
Người của Tử Huyền Thiên cũng sững sờ.
Đương nhiên, người khiếp sợ nhất không ai khác ngoài Vệ Hoàng Công!
“Mày làm vậy là có ý gì? Vì sao lại cản tao?”
Vệ Hoàng Công giấy giụa, định tự sát một lần nữa nhưng sức của anh ta không mạnh bằng Lâm Dương, lại thất bại. Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Đồ đệ ngốc, sao anh lại làm vậy?”
“Tao đã quỳ và dập đầu với mày, mặc dù tao tuân thủ lời hứa nhưng lại làm cho Tử Huyền Thiên mất hết thể diện, hôm nay không chết, tao còn mặt mũi nào để sống nữa?” Vệ Hoàng Công cắn răng bi. phẫn nói.
Lâm Dương lại hỏi: “Sao? Làm đồ đệ tôi mất mặt lắm à?” “Mày cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì để làm sư phụ tao?”
Lâm Dương đáp: “Nhưng tôi đã thắng anh”
Vệ Hoàng Công cúi gầm mặt xuống, hai mắt đỏ ngầu nhưng không lên tiếng cãi lại.
Lâm Dương hất tay, ném đoạn kiếm cùn xuống đất.
“Vệ Hoàng Công! Suy nghĩ của anh quá hạn hẹp. Anh phải hiểu rằng trên đời người nào có khả năng thì người đó làm thầy, không cần biết đó là ai! Điều mà anh cần quan tâm để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh-học tập hay không! Chính xác là câu “Trong ba người đồng hành ắt có người là thây ta” đấy! Lâm Dương tôi đây đã thắng anh thì tôi có chộ-giỏi hơn-anh, anh bái tôi làm thầy thì là có lợi rồi chứ gì nữa! Thế mà anh lại cứ đòi sống đòi chết, có thấy buồn cười không?” Lâm Dương hừ lạnh rồi nói.
“0.” Vệ Hoàng Công ngẩng đầu lên, có hơi mê mang.
Lâm Dương lại nói: “Lâm Dương tôi đây cả đời đã bái không. biết bao nhiêu người làm thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người bần khổ nghèo hàn, nhưng trong lòng tôi, họ luôn giống như cha mẹ vậy! Chỉ cần họ có thể dạy, tôi chịu học, thì cứ bái sư phụ thôi!”
Vệ Hoàng Công ngẩn người, suy nghĩ trong lòng hơi rối loạn. Quả thật lời của Lâm Dương nghe rất có lý, mà sự thật cũng là như vậy. Vệ Hoàng Công rất muốn phản bác nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào.
Anh ta lại nghe Lâm Dương nói tiếp: “Nếu anh muốn tự sát, tôi sẽ không cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, việc này anh cũng đã thừa nhận, thế nên nếu anh muốn chết thì đừng có tự sát trước mặt tôi, nếu không anh sẽ sỉ nhục sư phụ, không biết tôn sư trọng đạo! Tôi không thể tha thứ việc đói”