Chương 3357
Giờ đây anh không đứng vững được, phải cần người đỡ, có một số đệ tử nhiệt tình đã châm cứu và chữa thương cho anh.
han Lâm nói cảm ơn rồi đẩy mọi người ra, nhìn về Lâm Dương đ nh phía đám người Chấn Hám Sơn, khàn giọng nói: “Những người bạn Tử Huyền Thiên, còn có ai…
muốn đấu với tôi nữa không?”
Sắc mặt của những người thuộc Tử Huyền Thiên cực kì âm †râm, họ vô cùng tức nhưng việc đã đến nước này, họ cũng không thể nào tiếp tục đánh nữa!
“Trừ khi họ có thể mời ba Thánh Anh còn lại đến, nếu không thì thật sự chẳng có chút phần thắng nào.
Khả năng đã gần như bằng không.
Bất đắc đĩ, Chấn Hám Sơn đành lựa chọn nhận thua, trâm giọng nói: “Cậu bạn này có thực lực siêu phàm, nghị lực càng đáng khâm phục hơn, chỉ có một mình mà có thể liên tiếp đánh bại các đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục!” Nghe ông ta nói vậy, các đệ tử Tử Huyền Thiên siết chặt tay thành năm đấm, trên khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm. Mà bên Thiên Cung thì tiếng reo hò càng lớn hơn.
Đám người Tam Tôn Trưởng thì mặt ai nấy cũng đều không cảm xúc, con ngươi chuyển qua chuyển lại, không ai biết được tâm trạng của họ lúc này đang như thế nào.
“Tam Tôn Trưởng, “Thần Tiên Tập” thuộc về Trường Sinh Thiên Cung các người, gặp lại sau!”
Chấn Hám Sơn chắp tay về phía Tam Tôn Trưởng rồi xoay người dẫn tất cả đệ tử rời khỏi đây.
“Oai”
Tiếng hoan hô lại vang dội lên.
Tam Tôn Trưởng vẫn không nói một lời, có điều vùng giữa hai đầu lông mày có hơi tối tắm.
Lâm Dương thì đang suy nghĩ.
Thần Tiên Tập? Đám người này tới Trường Sinh Thiên Cung gây chuyện là vì cái này?
Trước khi bị các đệ tử tung lên lần nữa, Lâm Dương giả vờ như đang yếu lãm, đi tới trước điện Anh Hoa rồi chắp tay, mỉm cười nói: “Thưa các tôn trưởng và điện chủ, đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Giờ đây khuôn mặt Trịnh Xuân Viên đã đen như đáy nồi, trong mắt tràn đầy sát khí, ông ta cực kì muốn được kết liêu cái kẻ đáng chết này ngay tại chỗ.
Tam Tôn Trưởng thì không tỏ fa quá kích động hay gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi nói: “Lâm Dương, cậu làm rất tốt! Lần này xem như cậu đã lập được công lớn cho Thiên Cung ta rồi! Tôi sẽ báo lên Đại Tôn Trưởng để thưởng cho cậu”
“Ôi sao lại thưởng ạ? Thiên Cung đã cứu đệ tử, đó là đã ban phước lành cho đệ tử rồi, đệ tử chỉ là báo ơn mà thôi”
“Cậu hiểu được vậy là tốt rồi, thôi, cậu bị thương cũng khá nặng, mau đi nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ bảo Ngũ Tôn Trưởng đích thân qua đó chữa thương cho cậu!”
“Không cần đâu ạ, đệ tử chỉ bị thương nhẹ thôi”