Chương 3366
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đều đổ đồn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương không nao núng, ho hai cái rồi đứng lên: “Có đệ tử”
zừ’
Đại Tôn Trưởng quan sát anh một lúc rồi bình nh nói: “Tôi biết cậu đang mang bệnh, võn nên để cậu.
nghỉ ngơi nhưng vì cậu vừa lập được công lao lớn cho. Thiên Cưng chúng ta nên tôi cố ý bảo cậu đến tham dự cuộc thi hùng biện y học mười năm một lân này! Cuộc thi lần này sẽ mang lại lợi ích vô cùng lớn cho các đệ tử của Thiên Cung, các vấn đề được đưa ra trong cuộc thi đều là tỉnh hoa, kinh nghiệm mà.
các trưởng bối đã rút ra được, đáng ra đệ tử thông, thường sẽ không được tham dự, hôm nay xem như tôi ban ơn cho. cậu”
“Vậy đệ tử xin đa tạ Đại Tôn Trưởng”
Than Lâm không nhanh không chậm mà đáp.
Đại Tôn Trưởng bình tĩnh hỏi: “Lâm Dương, cậu có cái nhìn thế nào về y học và võ học? Cậu nghĩ chúng ta Tiên chú trọng vê y hay vê võ?”
Lâm Dương lắc đầu nói ngay: “Đệ tử ngu đốt, đệ tử chưa bao giò suy nghĩ về vấn đề này nên cũng không biết nên chú trọng về y hay về vỡ”
“Vậy cậu chú trọng cái gì hơn?”
Đột nhiên Đại Tôn Trưởng hỏi vậy.
Than Lâm hờ hững trả lời: “Bây giờ ạ? Đương nhiên là mạng sống rồi”
Anh vừa nói xong thì sắc mặt của mấy người Ngũ Tôn Trưởng trở nên không được tự nhiên cho lắm.
Thật ra họ cũng không chắc rắng liệu Lâm Dương có biết về tình trạng hiện tại của mình không, cũng không rõ có phải Lâm Dương nói câu đó cho họ nghe không.
Đại Tôn Trưởng lên tiếng trả lời: “Mạng sống không phải duy nhất, mặc dù chúng ta đột phá giới hạn của con người, tìm kiếm con đường trường sinh bất lão, nhưng cũng không nên đặt nặng vấn đề sống hay chết, nếu cứ cố chấp về nó thì sẽ không đi xa được!”
Lâm Dương dò hỏi: “Vậy Đại Tôn Trưởng cảm thấy cái-gì là quan trọng nhất?”
“Tôn sư trọng đạo!” Đại Tôn Trưởng đột nhiên lạnh giọng nói ra bốn chữ này.
Những người khác nghe vậy thì đều sững sờ, vì thật sự chủ đề bị chuyển quá đột ngột!
Lâm Dương hơi nheo mắt lại, lờ mờ đoán ra được mục đích của Đại Tôn Trưởng khi gọi anh qua đây.
“Không lâu trước đây tôi nghe nói hình như có một số người tỏ ra rất bất kính với các sư trưởng và tôn trưởng của Thiên Cung ta, thậm chí còn chống đối ngay mặt, đúng là không coi ai ra gì!
Mặc dù người đó đã lập công lớn nhưng cũng không có nghĩa là cho mình cái quyên xem thường mọi thứ, thích làm gì thì làm. Lâm Dương, cậu thấy thế nào?” Đại Tôn Trưởng nhìn chằm chằm vào anh, bình tĩnh hỏi.
Phan.Lâm không hề ngại ngần mà mở miệng hỏi ngược lại: “Vậy Đại Tôn Trưởng muốn hỏi tội sao?”
Lời vừa dứt, đa phần các điện chủ, tôn trưởng và viên chức đều nhíu mày.
Tam Tôn Trưởng tiến lên một bước, trầm giọng mắng: “Lâm Dương! Cậu muốn chống đối Đại Tôn Trưởng à?”
“Không dám, nhưng Lâm Dương tôi luôn biết tôn sư trọng đạo, nếu tôi không tôn kính ai thì không phải là tôi không biết tôn sự trọng đạo, mà tôi không xem người đó là thấy của tôi! Tôn trưởng cũng rõ rồi chứ?” Lâm Dương bình tĩnh đáp.
Tam Tôn Trưởng nổi giận: “Cậu nói cái gì?”
Ánh mắt của Đại Tôn Trưởng cũng trở nên nặng nề.
Tam Tôn Trưởng còn định nói gi nhưng bị Đại Tôn Trưởng cản lại. Đại Tôn Trưởng nhìn Lâm Dương, lạnh lùng nói: