Chương 3371
Lâm Dương vừa nấu thuốc vừa nghiên cứu sách, bất tri bất giác đã đọc sách suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau.
“Cộc cộc cộc!”
Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức Lâm Dương. Anh mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói đầy hối hả của Thu Phương: “Anh Lâm, mau mở cửa, anh Lâm Lâm Dương lập tức đứng dậy ra mở cửa, thấy Thu Phương thở hồng hộc chạy vào phòng với khuôn mặt tái nhợt, cô ta vội vàng cầm bình trà trên bàn lên rót một ly nước rồi uống ừng ực.
Một lát sau, nhịp thở của Thu Phương mới ổn định trở lại. “Thu Phương, đã xảy ra chuyện gì à? Cô có ổn không?” Lâm Dương vội hỏi.
Thu Phương vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi…
Tôi không sao, chỉ là lúc chạy có hơi mất sức thôi”
“Chạy về? Sao vậy, sao vội ghê thế?”
“Bị người ta đuổi theo giết, sao mà không vội được?”
Lâm Dương thầm giật mình: “Ai đuổi giết cô?”
“Tử Huyền Thiên!” Thu Phương khàn giọng nói.
“Gì cơ?” Lâm Dương nhíu chặt mày, nghiêm túc hỏi: “Đang yên đang lành tự dưng Tử Huyền Thiên đuổi giết cð? Vệ Hoàng Công đâu? 0ô €ó thấy anh ta không?”
“Thấy, nhưng tôi nhìn lén, vì bị người của Tử Huyền Thiên phát hiện có tiếp xúc với anh ta nên tôi mới bị bắt đây” Thu Phương đáp.
Sắc mặt Lâm Dương trầm xuống: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải tôi bảo cô liên lạc với Vệ Hoàng Công để anh ta tìm dược liệu cho tôi à? Vì sao cô còn bị đuổi giết? Vệ Hoàng Công làm gì?”
“Anh ta hả? Bây giờ anh ta còn khó tự bảo vệ bản thân nữa! Từ khi thua trong trận đấu với anh, địa vị của Vệ Hoàng Công trong Tử Huyền Thiên xuống dốc không phanh, hầu như ai cũng cho rằng anh ta đã làm nhục danh dự của Tử Huyền Thiên, đòi anh ta chết để bù đắp cho tội lỗi của mình. Còn có người cho rằng anh ta là gián điệp do Thiên Cung chúng ta phái tới, đi đâu cũng tẩy chay gây hiềm khích với anh ta, tôi sợ không bao lâu nữa Vệ Hoàng Công sẽ bị người của Tử Huyền Thiên ép chết mất!” Thu Phương thở dài.
Lâm Dương nghe vậy, khuôn mặt sa sầm hẳn đi, “Anh Lâm à, theo tôi thấy chắc là anh nên bỏ kế hoạch nhờ Vệ Hoàng Công lấy dược liệu đi rồi”
Thu Phương vừa lắc đầu vừa nói, sau đó rót thêm một ly trà cho mình.
Nhưng Lâm Dương im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Sao lại bỏ được? Không phải đây là một cơ hội tốt sao?”
Thu Phương ngẩn.-người: “Cơ hội?”
Cô ta lại thấy Lâm Dương võ võ quần áo rồi thản nhiên đáp: “Dọn dẹp chút đi, tôi muốn đến Tử Huyền Thiên!”
“Bình bịch bình bịch bình bịch..
Một loạt các tiếng bước chân đồn đập vang lên ngoài Vô Dục Cung.
Nhị Tôn Trưởng đang dẫn một nhóm đệ tử giận đùng đùng xông vào cửa cung điện.