Chương 3377
Nhưng Lâm Dương không để bụng với thái độ của ông ta, anh nhìn con đường phía trước, khế nhíu mày: “Tiền bối, hình như đây là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên đúng không? Ông muốn dẫn chúng tôi đi đâu vậy, hay ông đi nhầm rồi?”
“Yên tâm, tôi không đi nhầm đâu, đây đúng là con đường rời khỏi Tử Huyền Thiên. Tôi muốn đưa hai người rời khỏi đây” Ông lão kia đáp.
“Rời khỏi đây? Vì sao ạ?”
Hai người đều không hiểu.
“Không đi khỏi đây thì còn làm gì nữa? Hai cô cậu tưởng mình là ai mà dám xông vào Tử Huyền Thiên gây chuyện vậy? Không sợ chết không có nơi táng thân sao? Mau đi đi giùm tôi!” Ông lão đầy mùi rượu kia bắt đầu không kiên nhãn, thái độ hoàn toàn khác biệt so với lúc vừa rồi.
Nghe vậy, Lâm Dương chặn đường ông lão lại, mở miệng hỏi: “Ông à, có phải Vệ Hoàng Công nhờ ông tới không?” “Cậu còn biết là Vệ Hoàng Công nhờ tôi qua?
Nhóc con, cậu sắp hại chết Hoàng Công rồi đấy!
Tất cả những ai trong Tử Huyền Thiên cũng đều nói cậu ấy là gián điệp của Trường Sinh Thiên Cung! Ban đầu cậu ấy sống chết phản bác điều đó là sai, cộng thêm tôi có nói đôi câu nữa, vốn dĩ chuyện này cũng rùm beng một thời gian rồi thôi, nhưng cậu lại tới, làm tình cảnh của cậu ấy càng nguy hiểm hơn nữa. Cậu còn không đi thì sợ là Hoàng Công sẽ chết mất, nên cậu rời khỏi đây nhanh đi, nếu không Hoàng Công có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch thanh danh được đâu!” Ông lão đầy mùi rượu quát. “Thì ra là như vậy…”
“Cái thăng ngốc nghếch này, tôi đề nghị Hoàng Công bắt cậu lại rồi giao cậu lên trên để rửa sạch tội của cậu ấy, nhưng nó lại nói cái gì mà… nó không làm được hành vi hãm hại sư phụ này nên quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu đi! Nhóc con, cậu đừng có phụ lòng Hoàng Công đấy, nó khổ lắm rồi. Đi nhanh đi!” Ông lão thở dài.
“Ông nói sao?” Lâm Dương ngẩn ra, có chút khó tin.
€ó thế nào anh cũng không ngờ Vệ Hoàng Công lại suy nghĩ cho tên sư phụ từ trên trời rơi xuống như mình!
“Đi đi”
Ông lão đầy mùi rượu dẫn Lâm Dương ra ngoài lối vào rồi vẫy vẫy tay, sau đó xoay người vào trong.
Lâm Dương ngơ ngác đứng tại chõ, hai mày nhíu chặt như đang suy nghĩ cái gì Thu Phương vội nói: “Anh Lâm, chúng ta về thôi”
Lâm Dương nhìn vào trong hang, khẽ gật đầu, nhưng không lên tiếng đáp lại. “Uỳnh!”
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”