CHương 3390
Chu Bích Như gào lên, bò dậy. Với khuôn mặt đầy máu tươi và mái tóc bù xù ấy, cô ta đã không còn phong thái cao quý của một đại sư tỷ nữa, lúc này cô ta trông cực kỳ đáng sợ như một con ma vậy.
Cô ta xách thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi xông tới, mặc dù bị thương ở cánh tay nhưng cô ta vẫn liều lĩnh vung kiếm, ánh sáng phát ra từ thân kiếm sáng đến chói mặt như muốn xé xác hết tất cả.
“Đi chết đi!”
Chu Bích Như gào lên, nhìn chằm chăm vào cổ của Lâm Dương, tàn bạo chém nhuyễn kiếm ngay chỗ đó.
Thanh nhuyễn kiếm lại phát ra tiếng hót của phượng hoàng. Toàn bộ thân kiếm đều đỏ như máu, kết hợp với nhiệt độ siêu cao, nó chém xuống như một đầy cao ngạo như một thanh kiếm của thần.
Chiêu thức này đã tốn toàn bộ sức lực của Chu Bích Như, cô ta phải chém Lâm Dương làm hai nửa cho bằng được!
Nhuyễn kiếm chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp. Lưỡi kiếm bổ tới những Lâm Dương vẫn không đề cao cảnh giác, mà vào mắt.Chu Bích Như, anh lại như không phòng bị kịp, bởi vì tốc độ của nhát kiếm này đã vượt quá giới hạn của cô ta. Chắc chắn là Lâm Dương không phản ứng kịp! “Chết đi! Chết đi! Chết đi!” Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.
Cuối cùng, nhuyễn kiếm nặng nề bổ lên vai Lâm Dương. Chỉ là… có vẻ mọi chuyện đã không diễn ra như trong tưởng tượng của Chu Bích Như.
Nhuyễn kiếm không chém Lâm Dương ra làm hai mà chỉ rơi bên cạnh cổ của anh, hoàn toàn không thể tiến vào thêm chút nào nữa.
Lần này, Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta ngơ ngác nhìn thanh nhuyễn kiếm đặt trên cổ Lâm Dương, hai mắt vô thần, tim đập thình thịch dữ dội, đồng tử cũng dao động không ngừng…
Kiếm của mình thế mà lại không thể chém ra được da thịt của người này?
Tại sao?
Tại sao?
Chẳng lẽ thực lực giữa mình và người này chênh lệch lớn đến vậy sao?
“Không! Không đâu… không đâu!”
Cơ thể Chu Bích Như hơi run rẩy, bàn tay đang năm kiếm cũng không khỏi bắt đầu co giật.
“Còn chiêu gì chưa dùng nữa không?” Lâm Dương bình thản hỏi.
Chu Bích Như nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, không thốt nên lời. Có lẽ đây là đối thủ mạnh nhất mà cô ta từng gặp trong cuộc đời, đương nhiên cô ta sẽ cảm thấy tuyệt vọng!
Cô ta không muốn đánh với người này nữa!
“Xem ra cô không tính nói gì, như vậy thì… tôi giết cô cũng là bình thường, đúng chứ?”
“Không!” Chu Bích Như bàng hoàng la lên.
Nhưng giây kế tiếp, mấy tiếng “Rắc rắc” vang lên, hai tay cô †a bị Lâm Dương nắm lấy, sau đó anh dùng lực thật mạnh, bẻ gấy cổ tay cô ta.
“ÁP Chu Bích Như thảm thiết hét lên.