Chương 3399
Những cái bóng ấy đều có đường ranh là ông ta, mỗi một cái bóng đều cầm kiếm nhưng lại thực hiện những động tác khác nhau, phát động tấn công về phía Lâm Dương, bao trùm cá bốn phương tám hướng!
Lâm Dương đang cách Chấn Hám Sơn rất gần nên đã lập tức rơi vào vòng vây của ông tat
“Oal” Các đệ tử bật thốt. Họ chưa từng thấy có chiêu thức nào thần kỳ như thế, cứ như chiêu thức của người tu tiền vậy!
Nhưng đối với Lâm Dương, những thứ được gọi là phân thân này thực chất chỉ được tạo ra từ kình khí mà thôi. “Chém!”
Chấn Hám Sơn hét lớn một tiếng, tất cả cái bóng kể cả bản thân ông ta cũng tấn công về phía Lâm Dương. Xung quanh đều là bóng kiếm chăng chịt, kiếm khí sắc bén khiến người †a nhìn mà run sợ, kiếm ý kinh khủng cũng khiến cả linh hồn người nhìn đều rúng động…
Chiêu thức này đã hoàn toàn chứng minh được vì sao Chấn Hám Sơn có thể trở thành chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!
Thế nhưng dù là vậy, Chấn Hám Sơn vẫn không thể chém được Lâm Dương!
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén quan sát, đột nhiên †âm nhìn của anh tập trung vào một cái bóng kiếm, quay người lại thật mạnh rồi giơ một tay qua bắt lấy.
“Leng kengll”
Tiếng động nặng nề vang lên, tất cả bóng người xung quanh đều biến mất, kể cả các bóng kiếm cũng không thấy đâu cả.
Mọi người chỉ thấy răng bàn tay ấy của Lâm Dương đang nằm lấy một thanh kiếm đen tuyền, mà nó… chính là kiếm của Chấn Hám Sơn!
Thật không ngờ anh lại tiếp chiêu bằng tay không thêm lần nữa! Mà lần này, anh dùng cả năm ngón tay mà tóm lấy kiếm của đối thủ!
Tất cả những người đang đứng xem đều sững sờ. Lúc này thời gian như dừng hình ảnh này lại.
Tuy nhiên, tất cả vẫn chưa kết thúc! Ngay sau đó, hai đồng tử của Lâm Dương đột nhiên thoáng qua một tia sáng màu đỏ, bàn tay đang nằm kiếm đột ngột dùng lực, năm ngón †ay bóp chặt lại!
“Rắc rắc!”
Lại một tiếng kêu thanh thúy vang lên, thanh kiếm đen nhanh ấy bị Lâm Dương dùng năm ngón tay bóp gãy. Ngoài hô Chu Tước yên lặng như tờ, thời gian như đừng lại, tất cả mọi người đều giữ động tác hiện tại, không nhúc nhích.
Ai cũng như quên mất phải thở, nhịp tim cũng dừng lại. Giờ phút này, đường như cả mây trắng trên bâu trời cũng dừng trôi, hoa cỏ dưới mặt đất cũng dừng lay động theo gió…
Tất cả mọi người đều đổ đồn ánh nhìn vào một người: Lâm Dương! Anh đang lặng lẽ đứng trước mặt Chấn Hám Sơn, toàn thân từ trên xuống dưới đều.
không hề có dấu hiệu bị thương, mắt thì bình tĩnh nhìn đối thủ.
Đoạn kiếm gãy chậm rãi tuột khỏi lòng bàn tay anh, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang êm tai.