Lạc Nam chỉ cảm thấy đầu óc của mình có phần không đủ dùng.
Thứ đang nằm lù lù trên giường ngủ của Dạ Thanh Thu quá đỗi quen thuộc đối với hắn, là thứ mà hắn đã vài lần mở ra và đạt được những vật phẩm đặc biệt, là thứ mà trên thế gian này chỉ có duy nhất một mình hắn là có thể nhìn thấy.
Rương Đặc Biệt, còn là một cái màu bạch ngân…
“Vì sao nó lại nằm ở đó?”
Lạc Nam sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, rõ ràng theo hệ thống cung cấp thông tin, Rương Đặc Biệt phải đang ở phòng ngủ của Dạ Thánh Nữ Tu La Giáo mới đúng.
Dạ Thánh Nữ…
Lạc Nam nhìn chằm chằm Dạ Thanh Thu như lần đầu tiên mình nhận thức nàng, dù hắn có ngu xuẩn đến cỡ nào thì cũng đã nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Cứ ngỡ rằng phòng ngủ của Dạ Thánh Nữ Tu La Giáo sẽ nằm tại tổng bộ của Tu La Giáo, muốn đi vào cực kỳ khó khăn, cửu tử nhất sinh các loại…
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cái cách như vậy.
Dạ Thanh Thu mang họ Dạ, vừa trùng khớp với cách xưng hô của Dạ Thánh Nữ cũng có một chữ Dạ.
Liên tưởng đến Huyết Thánh Nữ là Thánh Đế đang thu gom đồ vật để đột phá Chí Tôn, thì Dạ Thanh Thu cũng là Thánh Đế đang bóc lột hắn hai kiện Chí Tôn vật phẩm.
Lúc này nếu có ai đó nhảy ra nói rằng Dạ Thanh Thu và Dạ Thánh Nữ là hai người, Lạc Nam nhất định sẽ đấm thẳng vào mặt đối phương một quyền.
Sự thật rành rành ra trước mắt rồi, còn có thể khác được sao?
Chỉ có điều nữ nhân này thật sự là thiên biến vạn hóa, lúc thì là cung nữ trong Thánh Cung tìm thời cơ ám sát Càn Quân Thánh Đế, lúc thì là Tửu Tiên Tán Nhân cai quản Tửu Sơn, lúc thì đảm nhiệm Dạ Linh Tộc Trưởng…nhưng thân phận ẩn giấu sâu nhất lại là Thánh Nữ của Tu La Giáo.
Chẳng trách có thể được Binh Nhân Tộc như Hắc Nguyệt Đao nhận chủ, mỗi một vị chủ nhân của Binh Nhân Tộc đều là thần thông quảng đại, cực kỳ quỷ bí khó lường mà.
Càng kinh ngạc về bối cảnh của Dạ Thanh Thu lại phải càng thán phục sự cường đại của Tu La Giáo, thế lực này như một thung lũng sâu vô tận, càng thâm nhập lại càng phát hiện những điều kinh hãi thế tục…
Lạc Nam bắt đầu suy nghĩ mục đích thật sự mà nàng muốn ám sát Càn Quân Thánh Đế, không biết sẽ là gì đây?
“Nhìn đủ chưa?”
Một thanh âm lạnh lẽo truyền thẳng vào linh hồn làm hắn giật mình rời khỏi mạch suy nghĩ.
Chỉ thấy dung nhan sắc sảo như mật đào chín của Dạ Thanh Thu đang tràn đầy nộ khí nhìn lấy mình.
“Haha, Dạ Thánh…à không, Dạ Thanh Thu tộc trưởng mỹ lệ quá khiến ta nhất thời thất thần.” Lạc Nam cười khan một tiếng.
“Hừ, đừng có dùng công phu miệng lưỡi trước mặt ta.” Dạ Thanh Thu hờ hững nói:
“Tưởng rằng ta không biết bên cạnh ngươi có lắm tuyệt sắc giai nhân, chỉ riêng một Quân Tư Tình đã khiến ta cảm thấy không bằng, nào dám xưng hai chữ mỹ lệ?”
Dạ Thanh Thu chẳng hiểu vì sao mình đột ngột tức giận.
Ánh mắt vừa rồi của nam nhân này nhìn chằm chằm khiến nàng cực kỳ khó chịu, nó như ánh mắt có thể khám phá bí mật lớn nhất ẩn bên trong nội tâm của nàng vậy, đối với một người có tầng tầng thân phận như nàng, ánh mắt như thế làm nàng rất không thoải mái.
Lạc Nam cũng là hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, hắn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung để lộ sơ hở, chẳng may Dạ Thanh Thu phát hiện hắn biết được nàng là Dạ Thánh Nữ rồi ra tay diệt khẩu cũng không chừng.
Vì lẽ đó, Lạc Nam lập tức lấy ra một kiện vật phẩm để phân tán sự chú ý của nàng.
Mà khi vật phẩm này xuất hiện, nhịp tim của Dạ Thanh Thu ở phía đối diện vô thức trở nên gia tốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn lấy nó.
Đó là một khối ngọc bội đen kịch phủ đầy khí tức hắc ám khiến Dạ Linh Tộc yêu thích, bên trong chứa đựng khẩu quyết của một môn công pháp chuyên dụng chỉ giành riêng cho những Dạ Linh Tộc có huyết mạch thuần khiết nhất tu luyện.
“Đây là Phệ Quang Luyện Ám Công, mời Dạ Tộc Trưởng xem thử.” Lạc Nam ném ngọc bội cho nàng.
Dạ Thanh Thu không chút khách khí tiếp nhận, nhịn không được ngay tại chỗ nhỏ máu vào trong ngọc bội, tiếp thụ thông tin công pháp.
Chân mày của nàng nhẹ chau lại, việc tiếp nhận truyền thụ một môn Chí Tôn Công Pháp không dễ dàng gì đối với một người chưa quen thuộc, vì vậy cũng cần một ít thời gian đau đớn.
Đúng như Lạc Nam dự kiến, nhân cơ hội Dạ Thanh Thu tiếp nhận Phệ Quang Luyện Ám Công, hắn liền lật đật trèo lên giường của nàng, ở cuối góc giường vội vàng mở ra Rương Đặc Biệt.
Không có thời gian xem xét kỹ lưỡng vật phẩm, Lạc Nam lập tức thu nó vào Không Gian Hệ Thống, trở về vị trí cũng đứng chờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Vừa rồi hình như ngươi vừa làm gì?” Dạ Thanh Thu nhàn nhạt mở ra đôi mắt băng lãnh.
Lạc Nam âm thầm giật mình, trực giác của nữ nhân này quá đáng sợ, bất quá hắn vẫn là ra vẻ sững sờ hỏi:
“Làm gì là làm gì? ta chỉ đứng nhìn Dạ Tộc Trưởng thu nhận công pháp mà thôi.”
Dạ Thanh Thu chau mày, vừa rồi nàng cũng chỉ hơi cảm ứng được có kẻ đến gần giường của mình, nhưng vì đang tiếp thụ công pháp nên không thể khẳng định.
Nhìn biểu lộ của Lạc Nam không giống nói dối, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?
“Hừ, môn Công Pháp này rất khá, hợp với khẩu vị của ta.” Dạ Thanh Thu gật gù:
“Ngươi làm rất không tệ, bất quá đừng quên còn thiếu ta một vật phẩm Chí Tôn.”
“Đương nhiên, hiện tại liền trả đủ nợ.” Lạc Nam không chút đau lòng nói.
Nhờ có Dạ Thanh Thu xen vào mà hắn thành công thoát khỏi Tửu Sơn, thành công thoát khỏi tầm mắt của Càn Quân Thánh Đế.
Cũng vì vậy mà hắn có thể tự do hành động, cùng chúng nữ có thể tiến bộ cấp tốc trong thời gian qua, nên việc giao cho Dạ Thanh Thu hai đồ vật cấp Chí Tôn cũng xem như xứng đáng.
Trong ánh mắt mong đợi của Dạ Thanh Thu, hắn lấy ra một kiện đồ vật.
Chỉ thấy nó có hình dạng như một chiếc đầu lâu âm trầm lạnh lẽo, bên ngoài phủ đầy rẫy Chí Lôn Lực Hắc Ám cường đại, hai hốc mắt trống rỗng khiến người khác phải rùng mình khi nhìn vào, cực kỳ khiếp hãi.
RĂNG RẮC.
Sự xuất hiện của nó khiến cả không gian trong phòng Dạ Thanh Thu có gia cố Trận Pháp phải rạn nứt…
Một cổ uy thế áp bách từ trong đầu lâu quét ngang bốn phía, cũng may Lạc Nam có Cấm Kỵ Hộ Thân, còn Dạ Thanh Thu thực lực hơn người nên mới không bị ép phải quỳ xuống.
“Đây là…” Tròng mắt Dạ Thanh Thu hơi co lại, nghiêm túc gằn từng chữ:
“Đầu lâu của Chí Tôn cấp cường giả chuyên tu Hắc Ám Lực?”
“Không sai.” Lạc Nam chép miệng nói: “Đây là do sư phụ ta cho, nói rằng bên trong đầu lâu ẩn chứa Chí Tôn Ám Lực có thể giúp Thánh Đế tăng cơ hội đột phá Chí Tôn, hoặc dùng là lực lượng rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng cũng được.”
Đầu lâu của Chí Tôn cấp cường giả này là thứ mà hắn thu được trong Vòng Quay Danh Vọng, vừa nhìn thấy liền biết phù hợp với Dạ Thanh Thu.
Nàng đưa tay tiếp nhận không chút do dự, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn.
Mặc dù đòi hỏi hai kiện vật phẩm cấp Chí Tôn, nhưng nàng cũng đâu có đặt điều kiện chúng nó đều phải là vật phẩm phù hợp với bản thân mình?
Ấy vậy mà Lạc Nam có thể tìm ra hai đồ vật hoàn toàn phù hợp với nàng một cách hoàn hảo, đây là điều mà một số Chí Tôn Cường Giả cũng vô pháp làm được.
Xem ra còn đánh giá thấp bản lĩnh của hắn, đánh giá thấp vị sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ thần bí kia của hắn.
“Giao ước hoàn thành.” Lạc Nam thoải mái thở ra một hơi:
“Chúng ta xem như không ai nợ ai.”
Ánh mắt Dạ Thanh Thú lấp lóe, nàng nhìn chằm chằm vào hắn nói:
“Nói thật, ta rất muốn bắt cóc ngươi thêm một lần nữa, sau đó tiếp tục uy hiếp ngươi phải tìm kiếm tài nguyên đẳng cấp cao về cho ta.”
“Thành thật là tốt.” Lạc Nam cười tủm tỉm, đồng dạng nhìn thẳng lại nàng:
“Dạ Tộc Trưởng có thể thử một chút!”
Tuy chỉ mới mười năm qua đi, nhưng hắn hiện tại đã không còn là hắn của năm đó, Dạ Thanh Thu muốn gây khó dễ cho hắn phải xem thử nàng có đủ bản lĩnh hay không.
Chưa nói đến Thủy Triều Tịch cũng là một Thánh Đế đang sẳn sàng phát động Hồn Kỹ cường đại tập kích Dạ Thanh Thú bất cứ lúc nào, bản thân Lạc Nam cũng có thể một lúc ném ra mười kiện Cửu Tinh Thánh Bảo tiến hành tự bạo.
Dạ Thanh Thu chịu nổi không đây?
Nếu vẫn chịu nổi, hắn không ngại chơi lớn chuẩn bị Chí Tôn vật phẩm tự bạo…
Mặc dù đó là hành vi phá gia chi tử chân chính khiến hắn phải đau lòng, nhưng tuyệt đối không thể để nữ nhân trèo lên đầu lên cổ của mình ngồi được.
Hắn chấp nhận tuân theo giao ước là vì nể tình nhờ có nàng mà mình thoát khỏi tầm kiểm soát của Càn Quân Thánh Đế, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn e sợ nàng.
Nếu Dạ Thanh Thu quá phận, thứ nàng nhận được chính là sự hối hận.
Dạ Thanh Thu một lần nữa cảm thấy bực tức, vì đâu một tên Tiểu Thánh lại có thể ở trước mặt nàng bình tĩnh, thản nhiên đối mặt như thế?
Nhưng chính ánh mắt quá đỗi thản nhiên đó của hắn lại khiến nàng không muốn tham lam thêm nữa.
“Hừ, xem như nể mặt sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ của ngươi.” Nàng yêu kiều hừ một tiếng:
“Huống hồ bổn tộc trưởng cũng là người biết giữ chữ tín.”
“Nếu không còn gì, tạm biệt.” Lạc Nam gật đầu.
Hắn không muốn ở lại với nữ nhân này quá lâu, sau khi biết nàng là Dạ Thánh Nữ của Tu La Giáo, mức độ nguy hiểm của nàng ở trong lòng hắn tăng lên rất nhiều.
Ấn tượng Huyết Thánh Nữ âm thầm tính kế giải quyết toàn bộ thế lực có tư cách trở thành Chí Tôn như Trảm Thiên Môn rồi không tốn nhiều sức thu được chiến lợi phẩm quý nhất, lại thêm thân phận chồng chất của Dạ Thanh Thu…
Lạc Nam cảm thấy Thánh Nữ của Tu La Giáo đều không phải nhân vật lương thiện, tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc.
Nhất là khi hắn chưa từng có ý định trung thành với Tu La Giáo, ngày sau đoạt mất đồ vật cần thiết rồi chuồn đi, hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, nói không chừng sẽ cùng các vị Thánh Nữ này trở mặt thành thù.
“Cút đi…” Dạ Thanh Thu phất phất tay, bất quá lại đột nhiên mở miệng:
“Có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, lão già thánh đế ở Thiên Phong kia sắp vào Tôn, e rằng không lâu nữa…”
Tròng mắt Lạc Nam hơi co lại: “Vì sao lại thế? đột phá Chí Tôn chẳng phải mất rất nhiều thời gian?”
Thiên Phong Thánh Đế thành Chí Tôn, đây chắc chắn là tai họa của Càn Quân Đế Quốc.
Lạc Nam có thể không thèm để ý đến sự tồn vong của Càn Quân Đế Quốc, nhưng hắn phải quan tâm đến an nguy của Lạc Gia.
“Thiên Phong Đế Quốc khác với Càn Quân Đế Quốc.” Dạ Thanh Thu nửa ngồi nửa nằm trên giường, triển lộ từng đường cong chết chóc, môi đỏ hé mở điềm nhiên nói:
“Thiên Phong Đế Quốc hoàng thất một nhà độc đại, tụ tập tất cả Quốc Vận về hoàng thất, Thiên Phong Thánh Đế lẽ ra đã đủ điều kiện đột phá Chí Tôn từ lâu rồi.”
“Nhưng vì hắn cũng là kẻ có dã tâm bừng bừng, không muốn trở thành Chí Tôn tầm thường, thay vào đó vẫn luôn nỗ lực săn lùng các loại nguyên liệu để rèn đúc Pháp Tướng cường đại nên chưa vội đột phá mà thôi.”
“Bất quá thế cục ở Hằng La Đại Hải lại khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ, việc Hải Long Cung xuất hiện hai vị Chí Tôn, dã tâm bừng bừng thống nhất toàn bộ biển cả, không sớm thì muộn cũng sẽ đánh lên đất liền, chinh phục các quốc gia lân cận.”
“Trong tình cảnh đó, Thiên Phong Thánh Đế biết mình không thể chờ lâu được nữa, phải nhanh chóng đột phá Chí Tôn bất chấp tất cả, gấp rút bình định Càn Quân Đế Quốc, mở rộng lãnh thổ, gia tăng Quốc Vận gấp đôi…khi đó mới có sức liều mạng chống lại Hải Lung Cung một lần.”
“Đáng thương cho Càn Quân Thánh Đế hiện tại còn đang giành giật từng chút Quốc Vận, trong khi đối thủ của hắn đã sớm bỏ xa hắn…”
Lạc Nam sắc mặt biến ảo khôn lường, nghe đến đây liền cắt đứt lời nàng:
“Khoan đã, rõ ràng năm xưa Thiên Phong Thánh Đế đang đột phá Chí Tôn, bị phụ thân của ta là Lạc Chiến Quốc một mình giết thẳng vào Thiên Phong Thánh Cung, quấy rối quá trình cảm ngộ của hắn khiến hắn đột phá không thành, vì sao khác biệt hoàn toàn so với lời của nàng?”
“Khanh khách, khanh khách…” Dạ Thanh Thu cười đến run rẩy cả người, dùng ánh mắt thương hại xem lấy hắn:
“Đó là do toàn bộ Càn Quân Đế Quốc ngu xuẩn bị lão già Thiên Phong Thánh Đế tính kế mà thôi.”
“Tin tức mà Thiên Phong Thánh Đế tìm được cơ duyên, bắt đầu bế quan đột phá Chí Tôn chính là do hắn cố ý lan truyền ra ngoài để Càn Quân Đế Quốc biết được.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, Càn Quân Thánh Đế liền như cá cắn câu, lập tức phái ra phụ thân của ngươi bằng mọi giá phải phá hư quá trình Thiên Phong Thánh Đế đột phá.”
“Kết quả Thiên Phong Thánh Đế đã dẫn dụ được vị Đại Tướng mà hắn kiêng dè nhất vào tận địa bàn, liên thủ chém giết.”
“Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.”
“Vừa mang tiếng đột phá thất bại làm kẻ địch buông lỏng đề phòng, lại vừa loại bỏ được một vị cường giả hàng đầu bên phe đối phương…”
Lạc Nam toàn thân như bị sét đánh, siết chặt nắm tay, đứng lặng người tại chỗ.
Từng lời của Dạ Thanh Thu như lôi đình phích lịch nện thẳng vào lòng hắn.
Không ngờ vị phụ thân Lạc Chiến Quốc kia của hắn từ đầu đến cuối chỉ là con cờ nằm trên bàn cờ của Thiên Phong Thánh Đế.
Cứ tưởng là đại anh hùng ngăn cản mầm tai họa, hy sinh tính mạng vì đế quốc của mình nhằm ngăn cản địch nhân trở nên cường đại.
Nào ngờ chỉ như cá mắc câu, rơi vào độc kế của Thiên Phong Thánh Đế.
Mà e rằng Càn Quân Thánh Đế dù biết sự thật cũng không quan tâm, bởi vì hắn cũng ước gì nam nhân của Lạc Gia đi chết.
Càng nghĩ sắc mặt Lạc Nam càng trở nên khó coi, chưa bao giờ hắn muốn giết người như lúc này.
Đầu của Thiên Phong Thánh Đế, Càn Quân Thánh Đế…hắn muốn lấy xuống.
Thấy Lạc Nam biểu lộ dữ tợn, Dạ Thanh Thu hiếm thấy an ủi một tiếng:
“Cũng không thể trách phụ thân ngươi mắc lừa, Thiên Phong Thánh Đế lừa gạt tất cả, ngay cả những quần thần trung thành nhất bên cạnh hắn cũng không biết âm mưu này của hắn…cũng may ta có chút nội tình nên mới khám phá ra mà thôi.”
“Đa tạ!” Lạc Nam thật sâu nhìn lấy nàng.
Hắn không hoài nghi lời nói của Dạ Thanh Thu, bởi lẽ lừa gạt hắn không có ích lợi gì cho nàng, với thân phận Dạ Thánh Nữ của nàng thì việc đạt được những tin tức tối mật như thế cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Chưa kể hắn đang mang tiếng là đồ đệ của Thiên Cơ Lâu Chủ, việc lừa gạt hắn hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Đi thôi…” Dạ Thu Thanh phất tay trục khách.
Lạc Nam gật đầu hướng nàng chắp tay, lúc này mới quay người rời khỏi Vĩnh Dạ Thung Lũng.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Dạ Thanh Thu nhếch lên cánh môi chín mộng, lẩm bẩm một mình:
“Ninh Vô Song ơi Ninh Vô Song, nhi tử của ngươi khác xa hoàn toàn so với nam nhân mà ngươi lựa chọn…”
“Thú vị hơn nhiều!”
…
Dạo này thời tiết khắc nghiệt, nóng như lò thiêu, e đi làm ở ngoài cả ngày tối về nhứt đầu, cả người mệt mỏi nên đang gõ truyện là lăn ra ngủ quên.
Mong mọi người thông cảm.
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
E chân thành cảm ơn