Chương 3401
“Vậy rốt cuộc ý ông là gì?” Tổng chấp sự Thông trợn mắt hỏi.
Chấn Hám Sơn bất đắc dĩ trả lời: “Tôi không có ý gì, nhưng nếu như tổng chấp sự Thông không đồng ý giải quyết trong hòa bình thì đơn giản thôi, ông hãy đấu với Lâm Dương đi. Tóm lại là tôi thật sự hết cách rồi!”
“Ơ.” Tổng chấp sự Thông nháy mắt á khẩu.
Bảo ông ta đi đánh với Lâm Dương á? Đùa gì thế! Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng thua cuộc một cách nhanh gọn lẹ như vậy, ông ta mà lên thì chắc gì đã thắng. Thăng thì còn may, nếu cũng thua ê chề thì ông ta biết để mặt vào đâu trước đám người này đây?
Sắc mặt tổng chấp sự Thông khá khó coi, ông ta nói nhỏ: “Được rồi! Ông Hám Sơn, ông đã nói như vậy thì tôi cũng không phản đối, dù sao đến lúc đó chưởng môn mà trách tội, tôi sẽ nói đây là đề nghị của ông!”
Tôi nghĩ chưởng môn sẽ hiểu cho tôi thôi!
Tiếc là ông ấy đang bế quan, nếu không chúng ta nên mời ông ấy ra xử lý chuyện này mới phải!”
“Bây giờ ông nói nên giải quyết hòa bình thế nào đi!” “Chuyện này còn phải xem thử ý của Lâm Dương thế nào” Chấn Hám Sơn xoay người tiến về phía Lâm Dương rồi chắp tay làm lễ: “Lâm Dương, cậu muốn chúng tôi cho cậu một câu trả lời thế nào?”
Ông ta vừa dứt lời thì tất cả đệ tử Tử Huyền Thiên đang có mặt ở đây đều sửng sốt, giật mình hiểu ra.
Tử Huyền Thiên… đã thỏa hiệp.
Cứ thế mà thỏa hiệp sao? Gần như đệ tử nào cũng không cam tâm! Không cần thiết phải vậy mà! Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, chưa kể nơi này lại là Tử Huyền Thiên, cần gì phải nhượng bộ với một thằng nhóc chưa đứt sữa chứ? Rất nhiều người đều giận dữ bất bình.
Nhưng đo những đệ tử này không biết sự đáng sợ của thể chất Võ Thần nên mới vậy, chỉ có những người từng trải qua nhiều sóng gió như ông Túy và các chủ La mới hiểu rõ sự kinh khủng của nó.
Đúng như Lâm Dương đã nói, có thể anh không tiêu điệt được cả Tử Huyền Thiên nhưng nếu muốn dấy Tên một trận gió tanh mưa máu, giết hơn một nửa lượng đệ tử ở Tử Huyền Thiên, làm Tử Huyền Thiên đầy rẫy đầu lâu, máu chảy thành sông thì tuyệt đối có khả năng! Nếu bây giò họ bao vây tấn công Lâm Dương thì hơn một nửa người ở Tử Huyền Thiên đều.
không sống nổi, vì một cơn tức giận mà hy sinh như vậy thì không đáng.
Trông Lâm Dương chỉ có một mình thế thôi chứ mối nguy hiểm mà bản thân anh đem đến thôi họ đã phải cực kỳ chú trọng rồi.
Chính vì điêu này nên Chấn Hám Sơn mới đưa ra đề nghị là thỏa hiệp với anh.
“Xem ra ông Hám Sơn là một người rất thành tâm!
Như vậy thì tôi cũng không làm khó Tử Huyền Thiên các người.
Thế này đi, tôi muốn các người chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc chữa trị hết mọi thương thế trên người đệ tử tôi, tất cả những kẻ từng sỉ nhục, tốn thương anh ta đều phải thay phiên nhau phục vụ và chữa thương cho Vệ Hoàng Công đến khi anh ta khỏe hẳn”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Chấn Hám Sơn luôn miệng đồng ý: “Không thành vấn đề! Việc này vốn là do đám đệ tử này sai trước, để bọn nó chịu khổ một chút cũng không sao cải”
“Cái gì? Ông Hám Sơn à, chẳng lẽ tôi cũng phải hâu hạ Vệ Hoàng Công sao?”
Chu Bích Như hốt hoảng, lập tức lớn tiếng hỏi.
“À thì.”