Chương 3403
Mà giờ cho dù Chấn Hám Sơn có nhận ra được điều đó cũng vô dụng, vì bên có lý hơn đang là Lâm Dương.
“Thôi được, cậu đã mở miệng thì tôi sẽ cố gắng lấy cho cậu, chỉ có điều cỏ Tam Thánh không phải vật tầm thường, tôi phải báo cáo lên trên đã. Hiện tại chưởng môn không có ở đây, tôi phải viết đơn lên phó chưởng môn. Lâm Dương, phiền cậu chờ một lúc nhé”
“Phải mất bao lâu?”
“Khoảng một tiếng thôi, tôi có thể sắp xếp người dẫn cậu đi nghỉ ngơi, thuận tiện chữa thương cho Hoàng Công luôn” “Được!” Lâm Dương vui vẻ đồng ý.
Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Mời cậu đi bên này: “m” Lâm Dương gật đầu rồi cõng Vệ Hoàng Công đang ngồi dưới đất lên, ngoái đầu lại nói: “Thu Phương, đi thôi!”
Lâm Dương đặt Vệ Hoàng Công lên giường rồi xử lý sơ qua vết thương của anh ta, vừa châm cứu cho Vệ Hoàng Công vừa nói: “Hoàng Công à, thật ra thương thể của anh không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh đưỡng mấy tháng là hết bệnh rồi”
“Cảm ơn…sư phụ…”
Vệ Hoàng Công đáp, tâm trí vẫn còn hơi hỗn loạn.
“Ừm, nghỉ ngơi cho khỏe đi”
Nói rồi Lâm Dương đi ra khỏi phòng. Vệ Hoàng Công ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Dương rời đi, đầu óc vẫn rồi nhùi một cục, không suy nghĩ được nồi.
Người này là sư phụ mình thật đấy hả? Là cái người có thể đánh bại cả Chấn Hám Sơn đấy hả? Sao còn trẻ mà yêu nghiệt quá vậy! Mà anh ta làm sư phụ của mình…
hình như cũng không tệ lắm… Huống gì Lâm Dương còn có y thuật thân kỳ đó nữa, người bình thường, không sánh nổi đâu! Trong lúc nhất thời, trong lòng Vệ Hoàng Công xuất hiện vài cảm xúc kì lạ nào đó.
Đúng lúc này, cửa mở ra, ông Túy bước nhanh vào.
“Ông Túy!”
Vệ Hoàng Công đang nằm trên giường lập tức gọi ông ta. Ông Túy đi tới mép giường, hỏi: “Hoàng Công, cháu không sao chứ?”
Vệ Hoàng Công cười đáp: “Vừa rôi Lâm Dương đã châm cứu cho cháu rồi ạ, bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, xương đùi cũng đã được nối lại, cả người đều không đau”
“Thật sao?”
Ông Túy nhíu mày, tay nhẹ nhàng ấn lên người Vệ Hoàng Công một cái như đang kiểm tra. Một lát sau, Vệ Hoàng Công thấy ông Túy hít một hơi, lâm bâm: “Lợi hại! Sao mà lợi hại quá vậy…”
“Lợi hại gì thế ạ?”
Vệ Hoàng Công càng khó hiểu hơn. “Y thuật chứ gì nữa!” Ông Túy trợn mắt với anh ta. Vệ Hoàng Công hơi ngẩn người: “Ông Túy, cháu nghe người ta nói lúc còn trẻ ông cũng từng học vài phương pháp điều trị chấn thương, hình như ông cũng có nghiên cứu với cái này nhỉ?”
“Ông có học qua chút, đo lúc trẻ thích đi chu đu nay đó, thường xuyên bị thương nên đi theo người ta học đôi chút, mặc dù không hiểu sâu nhưng cũng biết một hai”