Chương 3415
Người được gọi là sư huynh Lý Như kia nhướng mày, nhẹ hỏi: “Sư muội Thu Phương, sư đệ Lâm đâu?”
“Anh Lâm sao? Anh ấy ở trong phòng”
“Trong phòng? Chiều hôm qua tìm hai đứa sao không thấy bóng dáng đâu? Hai người đi đâu vậy?”
“Cái này..” Thu Phương hoảng sợ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian, em nhanh chóng đi gọi sư đệ Lâm ra đây đi, sư phụ tìm cậu ta” Sư huynh Lý Như khế quát.
“Sư phụ? Ý anh là Nhị Tôn Trưởng à?” Thu Phương hơi nín thở.
“Đúng vậy! Ngày hôm qua sư phụ tìm Lâm Dương nhưng không thấy cậu ta ở đâu cả! Em nhanh chóng gọi cậu ta ra đây đi, sư Phụ đang chờ nó ở Thượng Thanh Cung, có chuyện quan trọng cần nói với nó!” Sư huynh Lý Như nói. “Cái này… cái này… Được… Sư huynh Lý Như, anh chờ một chút, em sẽ lập tức đi gọi anh Lâm. Thu Phương lúng túng quay đầu, cuối cùng cũng xoay người chạy vào.
Cô ta đứng ở cửa phòng Lâm Dương, sau khi do dự hồi lâu, cô ta hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
“Cốc cốc cốc…
“Anh Lâm, Anh ngủ dậy chưa? Nhị Tôn Trưởng tìm anh” Nhưng mà không ai trả lời. Thu Phương không hiểu ra sao, tiếp tục gõ cửa. Nhưng trong phòng vô cùng im lặng, không có một chút động tĩnh nào.
Chuyện gì đã xảy ra? Lễ nào còn đang ngủ?
Thu Phương nói thầm trong lờng, do dự một chút, cuối cùng đưa ra quyết định, đi vào phòng.
“Cạch!” Cánh cửa được đẩy ra.
Tuy nhiên… cảnh tượng trước mắt khiến Thu Phương ngạc nhiên và kinh sợ.
Căn phòng bừa bộn và trống trải, không có người.
Chỉ… Chỉ còn một cái kén. Một cái kén khổng lồ!
Thu Phương nhìn chằm chằm vào cái kén khổng lồ hồi lâu, bối rối.
Gô ta chưa bao giò nhìn thấy một vật như vậy! “Anh Lâm!” Cô ta cố gắng hét lên trong phòng, nhưng trong phòng không một bóng người, cũng không ai trả lời.
“Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”
Thu Phương lại hét lên, đồng thời tìm xung quanh một lúc. Nhưng phòng chỉ lớn như vậy, còn chỗ nào có thể giấu được một người lớn đâu? “Sao lại không thấy?
Thu Phương mờ mịt.
Cô ta tận mắt nhìn thấy Lâm Dương bước vào căn phòng này mà, chẳng lẽ Lâm Dương bí mật rời đi trong lúc cô ta không để ý? “Sư muội Thu Phương, sư đệ Lâm đâu rồi? Cậu †a có ở trong không vậy?”
Sư huynh Lý Như ở bên ngoài có chút không kiên nhân, vừa đi về phía này vừa hét lên. Thu Phương giật mình, nghĩ đến chuyện trước đó Lâm Dương căn đặn, vội vàng kêu lên: “Sư huynh Lý Như, anh đừng, qua đây!”
Sư huynh Lý Như đang đi về phía này lập tức ngơ nigác, bước chân cũng dừng lại, sửng sốt nói: “Vì sao không cho anh vào?”
Thu Phương cũng ngẩn ra, run rưn một lúc rồi mới lắp bắp nói: “Bởi vì…
Bởi vì anh Lâm không có ở đây…
Anh vào cũng vô dụng…
“Nó đi đâu vậy?”