Chương 3417
Vẻ mặt của Nhị Tôn Trưởng cũng không được tự nhiên. Ông †a đã hai lần phái người đi mời Lâm Dương, nhưng mà vẫn là kết quả như vậy, làm sao thoải mái cho được? Nhưng mà nghĩ lại hình như Lâm Dương có thái độ chống đối với việc mình điều trị cho anh, ông ta suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ nhiều.
“Thôi, con đường là do nó tự chọn, một khi đã như vậy thì đừng để ý đến nó nữa! Cứ để cậu ta đi đi” Nhị Tôn Trưởng phất tay, lạnh nhạt nói.
“Vâng thưa sư phụ” Lý Như bước sang một bên.
Lúc này, một đệ tử khác chạy nhanh vào Thượng Thanh Cung.
“Sư phụ! Người của Giang Hương Thư Các đã tới Trường Sinh Thiên Cung, Đại Tôn Trưởng giao cho Thượng Thanh Cung chúng ta tiếp đón. Lúc này người của Đại Tôn Trưởng đã dẫn người Giang Hương Thư Các đi về phía chúng ta, khoảng mười phút sau sẽ đến Thượng Thanh Cung” Người đệ tử báo cáo.
“Giang Hương Thư Các vốn tới đây là vì ta, đương nhiên Đại Tôn Trưởng sẽ để ta xử lý. Không cần căng thẳng, mọi chuyện cứ làm theo như ta đã dặn lúc trước. Nhị Tôn Trưởng nói.
“Vâng, sư phụ!”
Mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, nhưng nhiều người vẫn có vẻ lo lắng.
Cuối cùng, một đệ tử đang ngồi cách chỗ của Nhị tôn Trưởng không xa, mở miệng hỏi: “Sư phụ, theo con được biết, Giang Hương Thư Các cũng có nhiều người nổi tiếng về y thuật và thực lực mạnh nhưng luôn giữ quan hệ nước giếng không phạm nước sông với chúng ta, hình như trước. giờ Thượng Thanh Cung ta cũng chưa từng tiếp xúc với họ, †ại sao người lại nói… Giang Hương Thư Các vì người mà đến?”
Nhị Tôn Trưởng lắc đầu, nhẹ nói: “Việc này phải nói đến một nhiệm vụ của môn phái từ ba năm trước, quá trình quá phức tạp, sư phụ sẽ không nói chỉ tiết”
Các đệ tử nhìn nhau không.dám hỏi thêm câu nào.
Ngay sau đó, bên ngoài Thượng Thanh Cung truyên lại tiếng bước chân dồn dập. Mọi người đều nhìn ra ngoài, thấy một đoàn người trẻ tuổi ăn mặc như người có học thức đi vào.
Đi đầu là một người phụ nữ trông chừng ba mươi bốn mươi tuổi, trang điểm nhẹ nhàng.
Người phụ nữ ấy để tóc dài, mặc áo choàng có hai màu đen trằng, hai tay chắp sau lưng. Lúc đi vào, bà ta lập tức nhìn chăm chú vào Nhị Tôn Trưởng, trên mặt mang theo ý cười kiêu ngạo.
“Nhị Tôn Trưởng, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?” Người phụ nữ ấy nói lớn, rất không lịch sự.
“Giảng sư Giang. Thục Hồng?”
Nhị Tôn Trưởng đứng dậy, chắp hờ hai tay: “Không ngờ lần này Giang Hương Thư Các lại phái bà tới, thật sự là ngöài dự đoán của mọi người.”
“Nhị Tôn Trưởng, tới tình trạng này rồi thì đừng nói những lời vô dụng này nữa! Chuyện của ba năm trước, ông còn nhớ không?” Người phụ nữ hỏi.
“Đương nhiên là nhới”
“Như thế rất tốt! Nào, hãy ký vào cái này!”
Người phụ nữ lấy một tờ giấy trên tay và đưa qua.
Một đệ tử Thượng Thanh Cung ở bên cạnh vội vàng nhận lấy, chuẩn bị trình lên cho Nhị Tôn trưởng, nhưng khi cậu ta khi vô tình nhìn thấy những từ trên giấy thì cậu ta cực kỳ sợ hãi, không nhịn được hét lớn lên.
“A!”
Cậu ta đột ngột hét lên làm cho mọi người giật mình.