Chương 3423
Hồng Long căng thẳng hít vào thở ra, cực kì kích động, vội vàng cẩn thận nhận lấy bình sứ, đổ viên thuốc bên trong ra. Hổ Cốt đan!
Đây là viên thuốc tốt nhất do Nhị Tôn Trưởng làm ra, nghe nói là được chế từ loại cỏ Hổ Cốt thần thánh chỉ có một khóm duy nhất trên thế giới!
Trong tay ông ta có tất cả là hai viên, lúc trước đã dùng một viên, đây là viên cuối cùng.
Tuy nói Hổ Cốt đan không giúp cho người ta tắng sức mạnh một cách kinh khủng như Siêu Thể đan, nhưng cũng làm người ta tăng sức mạnh chưa từng có.
Hồng Long cũng không do dự, nuốt thẳng Hổ Cốt đan vào bụng.
Trong nháy mắt, Hồng Long bắt đầu xuất hiện biến hóa. Đột nhiên tóc anh ta mọc dài ra rất nhiều, tứ chỉ cũng trở nên thon dài,khuôn mặt hơi dữ tợn, đôi mắt hơi thay đổi về màu sắc làm cho người ta không rét mà run.
Đương nhiên, kinh khủng nhất là sự thay đổi trong hơi thở anh ta.
Trong nháy mắt uống viên thuốc vào bụng, hơi thở quanh anh ta trở nên vô cùng nặng nề, đến mức các đệ tự tử bên cạnh anh ta đều không thể đến gần, nếu không sẽ không hít thở nỗi… Các đệ tử xung quanh đều kinh ngạc và sợ hãi.
“Hồng Long! Cẩn thận chút, nếu như đánh không lại thì cứ nhận thua!” Nhị Tôn Trưởng trầm giọng nói.
“Sư phụ yên tâm!”
Hồng Long quát lên rồi nhảy ra giữa, lớn tiếng nói: “Đệ tử Hồng Long! Xin Giang Hương Thư Các chỉ dạy một hai chiêu.”
“Hổ Cốt đan sao? Thú vị! Có điều vẫn không thể so với Siêu Thể đan, chênh lệch nhiều lắm”
Giang Thục Hồng lắc đầu.
“Anh có thể bắt đầu rồi!” Giang Mã nói.
Đôi mắt Hồng Long rét lạnh, anh ta xông thẳng đến.
“Am Anh ta hét lên, dùng hết sức lực để đánh một quyền, có ý muốn bắt chước Giang Mã. Nhưng Giang Mã không sợ, cũng đánh một quyền lại.
“Âm Hai nắm đấm chạm vào nhau, tạo ra một tiếng nổ dữ dội. Năng lượng tản ra, cả Thượng Thanh Cung cũng như lắc lừ theo.
Mọi người trừng to mắt, lại thấy một bóng người không ngừng lui về phía sau. nhìn kỹ lại…
Rõ ràng là Hồng Long!
“Cái gì?
Khuôn mặt của những người của Thượng Thanh Cung trắng bệch…
Thấy Hồng Long liêp tiếp lui về phía sau, trong đầu tất cả mọi người đều vang lên những tiếng ong ong, trống rông chẳng suy nghĩ được gì. “Đại sư huynh!”
“Đại sư huynh! Anh không sao chứ?”
“Đại sư huynh!” Các đệ tử vội vàng la lên, cực kỳ lo lắng. Nhị Tôn Trưởng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cảnh này, đột nhiên ông ta như nhìn thấy cái gì đó, ánh nhìn tập trưng vào nắm đấm của Hồng Tong. Hình như loáng thoáng biết được. cái gì đó, ông ta khế quát lên: “Hồng Long, trở về! Đừng đánh nrữa!” “Không! Sư phụ, con chưa thual”